pacman, rainbows, and roller s
Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323170

Bình chọn: 9.5.00/10/317 lượt.

ày tư duy kiểu gì nhỉ? Lạnh thế này mà bảo là lãng mạn á? Còn đi bộ dưới mưa? Lại còn mang mỗi 1 cái ô. Trời ạ, nếu mang 2 cái chẳng phải sẽ tiện hơn rất nhiều không cơ chứ?Tôi ôm mặt đau khổHaizzzz“Này” – Gia Huy liếc nhìn tôi“Gì?” – Tôi trả lời“Rẽ vào đó là đến nhà cô rồi nhỉ?” – Gia Huy đưa mắt nhìn vào chỗ rẽ đóỒ đúng thật! Đến nhà tôi rồi! Chỉ cần rẽ vào chỗ đó là đến. Nãy giờ tôi mải nghĩ linh tinh nên không để ý. Nhưng mà tên này hôm nay lạ nhỉ? Cái gì mà “Rẽ vào đó là đến nhà cô rồi nhỉ?”? Cứ làm như hắn chưa từng đến nhà tôi vậy“Rẽ vào đó là đến nhà cô rồi nhỉ?” – Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi với vẻ mặt lạnh giá trăm năm không đổi“Ừ” – Tôi gật đầu – “Đừng có ra vẻ như cậu chưa từng đến nhà tôi chứ…”“Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, tóm lại là ngày mai tôi lại đến đưa cô đi học” – Hắn không quan tâm lắm đến điều tôi vừa nói“Cậu nói câu này cả trăm lần rồi -.-” – Tôi tỏ vẻ ‘tôi biết rồi’“Đây này, cầm lấy” – Hắn dúi cái ô vào tay tôi“Sao thế? Cậu không cần ô sao?” – Tôi ngạc nhiên nhìn hắn“Ừ, cho cô mượn đấy” – Hắn vẫn nhìn tôi bằng cái vẻ lạnh lùng vốn có ấy“Nhưng mà…” – Tôi vẫn cảm thấy lo lắng thế nào ấy“Hạ Vy, tôi thích cô” – Hắn khẽ thì thầm vào tai tôi – “Là thích thật đấy”Và bạn biết không, vào cái khoảnh khắc hắn nói rằng hắn thích tôi ấy, hắn đã mỉm cười. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ. Một nụ cười rạng rỡ và… Hắn lúc đó thì… Đẹp tựa như một thiên thần vậy…“Hạ Vy, tôi thích cô. Là thích thật đấy”“Hạ Vy, tôi thích cô. Là thích thật đấy”“Hạ Vy, tôi thích cô. Là thích thật đấy”Tôi thực sự đắm chìm trong câu nói ấy… Cùng nụ cười của hắnĐến lúc tôi sực tỉnh thì hắn đã đi được một đoạn rồi. Trên tay tôi là cái ô hắn đưa lúc nãy. Tôi nhìn hắn khuất dần sau làn mưa dày đặc. Tên này… Ngay cả khi làn mưa che mờ, hắn vẫn toát lên một vẻ cao ngạo, lạnh lùng, và… Cô độc!“Này! Dầm mưa sẽ bệnh đấy” – Tôi nói với theoNhưng hắn không nghe. Hắn vẫn cứ đi… Cho đến khi khuất bóng sau làn mưa ấy– – – oOo – – –Hắn đã nói như thế đấy, nói rằng “Hạ Vy, tôi thích cô. Là thích thật đấy”. Và hắn cũng đã cười như thế đấy, cười một nụ cười của thiên thần. Và hắn cũng đã khiến tôi thích hắn như thế đấyTâm trí tôi vang vọng câu nói của hắn lúc ấy“Hạ Vy, tôi thích cô. Là thích thật đấy”– – – oOo – – –Author’s Note: Au thực sự xin lỗi vì đã ‘ngâm” chap này quá lâu. Sắp tới au phải ôn tập để chuẩn bị cho kì thi giữa kì nên hơi bận, có lẽ trong 2 tuần sắp tới au không up truyện được, hoặc up rất ít. Mong các bạn thông cảm T_T CHAP 8: HOÀNG VŨ PHONGSáng. Tôi đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ. Cũng tại hôm qua mải nghĩ mấy chuyện linh tinh về Gia Huy làm tôi mất ngủNhưng hôm nay có một điều gì đó không bình thường ở ngôi trường này. Một cái gì đó. Hình như hôm nay ngôi trường Venus này ồn ào hẳn lên thì phải…Tôi lần mò theo phía tiếng ồn ào, đúng ra là tiếng la hét háo hức của đám nữ sinh“Này! Hotboy Vũ Phong kìa!!” – Nữ sinh A hét lên“Sao anh ấy lại ở block D này nhỉ? Chẳng phải phòng học của anh ấy ở tận block A sao?” – Nữ sinh B thắc mắc“Oaaaaa!!! Lần đầu tiên tớ được nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy đấy!!!” – Nữ sinh C háo hứcĐám đông bàn tán sôi nổi. Tôi còn nghe thấy tiếng máy ảnh nữaTôi cố chen qua đám đông, cố rướn người lên để nhìn mặt ‘hotboy’. Chẳng hiểu đó là ai mà có lượng fan hâm mộ chẳng kém gì Gia Huy ấy nhỉ?Chen chúc một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng thấy mặt hotboyHoá ra đó cũng chỉ là một nam sinh điển trai thôi! Có điều ‘hotboy Vũ Phong’ cứ hao hao giống Gia Huy thế nào ấy. Đúng rồi! Cả 2 người trông đều lạnh lùng chẳng kém gì nhau. Nam sinh này cũng vậy, đi giữa một rừng fan mà mặt vẫn lạnh tanh, không một chút biểu cảmChẳng có gì đặc sắc hết. Vậy mà lũ con gái lại vây quanh như người nổi tiếng ấy! Họ còn hào hứng hét tên“Anh Vũ Phong! Anh Vũ Phong! Anh Vũ Phong!”Tôi khẽ lắc đầu rồi quay bước trở về phòng học. Suy cho cùng ở đây lâu hơn cũng chẳng được tích sự gì!“Hạ Vy!” – Ai đó gọi tên tôiSau câu nói ấy thì tất cả đám fangirl im bặt. Hạ Vy ư? Chắc là trùng tên thôi! Tôi mới chuyển đến đây mấy ngày, lũ bạn trong lớp còn không nhớ nổi cái tên thì làm sao ai đó biết tên tôi được?Nhưng thấy sự im bặt của đám fangirl có gì đó không bình thường cho lắm nên tôi quay đầu lại nhìnMá ơi! Cái tên được mệnh danh là ‘hotboy Vũ Phong’ gì gì đó đó đang đứng trước mặt tôiCòn đám fangirl thì há hốc miệng ngạc nhiên, vì theo như tôi thấy nãy giờ, ‘hotboy Vũ Phong’ luôn giữ khoảng cách với người hâm mộ, nhưng lại chẳng ngần ngại đứng gần tôi“Em là Hạ Vy?” – ‘Hotboy’ hỏi“Ơ… Đúng… Em là Hạ Vy… Nhưng hình như không phải là Hạ Vy mà anh cần tìm… Vì em vừa chuyển đến đây mấy ngày thôi, bạn bè trong lớp còn chẳng nhớ tên em mà…” – Tôi phân buaNói thật là nghe cậu ta gọi tôi bằng ’em’ cứ rờn rợn gai óc thế nào ấy“Không. Em là Hạ Vy mà tôi cần tìm” – ‘Hotboy’ nói, giọng chắc nịch – “Đến canteen đi, dù sao cũng còn rất sớm mà, hơn nữa nói chuyện ở đây không tiện”Nói rồi ‘hotboy’ kéo tay tôi đi, bỏ lại cái nhìn thất vọng của lũ fangirl– – – oOo – – –“Khoan đã, trước tiên, anh là ai?” – Tôi ngồi xuống bàn ăn ở canteen, hỏi