
g thể nào cũng bị phát hiện thôi” – Hắn nhún vai – “Thay vì cứ cố nghĩ cách chạy trốn thì cô nên vui vẻ chấp nhận nó thì hơn”“Tôi không giỏi khiêu vũ lắm… Nên… Cậu nghĩ được cách gì giúp tôi không…?” – Tôi đánh liều hỏi cậu ta dù biết câu trả lời chắc chỉ đơn giản là cái nhún vai đầu hàng“Tôi sẽ dạy cô khiêu vũ” – Cậu ta đáp chắc nịchGì cơ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?“Nhưng mà….” – Tôi cố từ chối. Ý tôi là cậu ta giúp tôi trốn khỏi bữa dạ hội đó chứ đâu có muốn học cái môn khiêu vũ nhắng nhít này?“Đổi lại…” – Cậu ta thêm vào“Đổi lại cái gì?”“Hôm đó cô phải khiêu vũ với tôi. Chỉ một mình tôi thôi” – Nét mặt hắn ửng hồng đôi chút, nhưng sau đó lấy ngay được vẻ lạnh băng thường ngày“Haizzzz… Trong trường hợp bất khả kháng thì… Đành vậy…” – Tôi lầm bầm“Này, tôi nghe được đấy” – Hắn nói – “Nói cho cô rõ, được khiêu vũ với Kim Gia Huy này là ước mơ của hàng ngàn cô gái đấy, biết không hả?”“Thôi được rồi” – Tôi thở dài – “Tôi đành phải đồng ý vậy. Nhưng đừng hòng có lần sau”“Câu này cô đã nói khi nãy rồi” – Hắn nhếch mép tinh ranh“Cậu….!” – Tôi tức xì khói“Cô nhớ lại thử xem” – Cậu ta lại nhếch mép“Haizzzzz…. Coi như tôi thua lần này. Nhưng đừng hòng có lần sau!!!” – Tôi nghiến răng một cách chán nản – “Tôi lên thay đồng phục đã. Cậu cứ đứng yên ở đây”Hình như tôi đã nói câu đó thật…Im lặng…Im lặng…Im lặng…Sau câu nói đó bỗng trên xe im lặng khác thường. Cậu ta không nói gì, tôi cũng chẳng nói gì. Thế là im lặngCậu ta mở cửa kính, gió lùa vào trong xe. Cơn gió mang hơi ấm của mùa xuân, nhưng vẫn còn vương lại đâu đó cái lạnh giá của mùa đôngChợt tôi có cảm giác ai đó đang nhìn tôi. Phải, đó là Gia Huy. Cậu ta đang nhìn tôi. Hehe, vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của tôi quá chăng?Thôi được rồi, Gia Huy, cho cậu ngắm đại mĩ nữ Hạ Vy này một lúc đấyCơn gió khẽ lùa qua tóc tôi, cuốn mái tóc tôi bay bay. Tôi thích cảm giác này. Còn nhớ lần gần đây nhất có được cảm giác này là lần tôi đứng trên sân thượng trường cũ ngắm cảnh thành phố về khuya cách đây nửa năm. Nghe thật lãng mạn nhỉ? Thật ra nó chẳng lãng mạn gì đâu, lần đó báo hại tôi bị cảm lạnh nằm rên hừ hừ ở nhà suốt ba ngày liền!“Kít”Cả người tôi đổ ập về phía trước. Tên khùng này, gì thì gì cũng không nên phanh gấp khi đại mĩ nữ đang ‘hồi tưởng về quá khứ’ chứ?!“Chuyện gì vậy?” – Tôi liếc nhìn cậu ta“Đèn đỏ” – Cậu ta đưa ánh mắt lên nhìn cây đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ từ lúc nào“Gì chứ? Chẳng lẽ cây đèn giao thông lớn thế mà cậu không thấy hay sao lại phanh gấp thế hả? Suýt vượt đèn đỏ luôn đấyyyyy” – Tôi hét tướng“Tại tôi không để ý… Mà thôi, cô cứ ngồi yên trên ghế là sẽ đến trường thôi mà, không chết đâu mà sợ” – Vẫn vẻ mặt lạnh tanh ấy, cậu ta trả lờiChỉ có tôi và cậu ta biết, không phải cậu ta không để ý như lời cậu ta nói, mà là… Cậu ta suýt vượt đèn đỏ vì mải ngắm nhìn tôi…Vote đi vote đi~~~ comment đi comment đi~~~ ủng hộ tinh thần auu ấy mà ^.^ yêu các bạn nhìuuuu <3 CHAP 7: “HẠ VY, TÔI THÍCH CÔ. LÀ THÍCH THẬT ĐẤY”Cuối cùng tôi cũng tới trường bình yên vô sự… À vâng, tất nhiên là trong cái nhìn hình viên đạn của lũ con gái khi thấy tôi và Gia Huy đi cùng nhau nữa“Tôi đã bảo rồi, tôi tự đến lớp được mà. Giờ thì nhìn xem, bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn của đám fan kia đổ dồn vào tôi hết rồi đấy” – Tôi nghiến răng nhìn hắn“Họ không đáng sợ. Thứ đáng sợ là Thiên An. Cô không biết cô ta đáng sợ đến nhường nào đâu” – Cậu ta lạnh tanh trả lời“Gì chứ? Cậu làm như đây là phim ma không bằng” – Tôi lại cãi“Haizzzz, cô có hiểu những gì tôi đang nói không đấy?” – Cậu ta nghiến răng – “Tóm lại là tôi sẽ bảo vệ cô. Nên cô cứ ngoan ngoãn đi theo tôi là chẳng ai dám bắt nạt cô cả”– – – oOo – – –Mưa rả ríchLại là một tiết học nhàm chán. Tôi đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Trời mưa làm không khí lạnh hơn hẳn, và cũng làm cho tâm trạng tôi càng uể oải hơnTrên bảng, cô giáo dạy môn Khoa Học vẫn đang liến thoắng về đủ thứ vấn đề phức tạpRengggggLà tiếng chuông tan học! Tâm trạng tôi như phấn chấn hơn rất nhiều. Tôi nhanh chóng nhét sách vào cặp rồi chạy một mạch ra khỏi lớpVề nhà! Đó là thứ mà tôi muốn nhất bây giờ!“Đợi tôi một chút” – Là Kim Gia Huy! Lại là hắn – “Tôi đưa cô về”“Haizzzz….”“Tôi đã nói rồi mà. Từ giờ tôi sẽ đưa cô đi học và đưa cô về. Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn đấy” – Kim Gia Huy, mặt cậu ta còn lạnh hơn cả cơn mưa đang rả rích kia“Rồi rồi. Biết rồi mà” – Tôi gật đầu lia lịa– – – oOo – – –“Kim Gia Huy, cậu không định lấy xe sao?” – Tôi hỏi khi thấy cậu ta không hề có ý định đi đến nhà giữ xe của trường“Không. Hôm nay tôi muốn đi bộ về. Chẳng phải đi bộ dưới mưa sẽ lãng mạn hơn rất nhiều sao? Hơn nữa tôi cũng mang theo ô” – Cậu ta mỉm cười khó hiểuLãng mạn á? Tên này… Còn đang định toan tính gì nữa đây…?– – – oOo – – –Ào ào àoNhìn làn mưa dày đặc trước mặt, tôi ngán ngẩm nép mình vào cái ô. Lạnh quá!2 người cùng che chung 1 cái ô….2 người cùng che chung 1 cái ô….Hình như chưa bao giờ tôi lại đứng gần hắn đến như vậy. Tất nhiên là trừ cái lần hắn hôn tôi ra. Tôi cực kì hồi hộp. Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồiiMà kể cũng lạ…Chẳng hiểu tên Gia Huy n