Pair of Vintage Old School Fru
Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

cậu chứ! Như thế thì tôi là người đầu tiên” – Tôi vẫn gân cổ cãi“Hạ Vy… Cô có thể nghe lời tôi một chút không hả? Tôi làm tất cả những chuyện này là vì sự an nguy của cô đấy” – Gia Huy có vẻ nhún nhường, mặc dù trong giọng nói của cậu ta vẫn chứa đựng một sự băng giá vô hình nào đó“Thôi được rồi, tôi sẽ lên xe….” – Tôi ranh ma nói, còn Gia Huy thì trố mắt ngạc nhiên nhìn sự thay đổi 180° của tôi – “…Với điều kiện cậu phải cười”“Cười?” – Gia Huy khẽ nheo mắt, khuôn mặt ánh lên một thứ biểu cảm kì lạ mà tôi không thể hiểu được“Ừ, cười! Chỉ cần nhếch khoé môi lên thế này thôi” – Tôi mỉm cười ‘làm mẫu’ cho hắn – “Tôi chưa bao giờ thấy cậu cười cả. Ánh mắt cậu lúc nào cũng lạnh như băng í. Vậy nên tôi muốn được nhìn thấy cậu cười, nhé?”“Cô thật là… Nhưng chỉ một lần thôi đấy”Cái gì? Chỉ một lần thôi? Không phải hắn ta định làm thật đấy chứ? Sở dĩ tôi nói vậy là vì tôi nghĩ một tảng băng như cậu ta sẽ chẳng bao giờ cười, nhất là trước cái đề nghị ‘tưng tửng’ này của tôi! Nhưng mà… Hình như tôi lầm rồi thì phải…?CạchHắn ta mở cửa chiếc xe hơi, bước lại gần về phía tôi… Gần hơn… Gần hơn nữa…“A… Có cần phải lại gần thế này không…? Chỉ cần cậu cười thôi mà….” – Tôi khẽ nói khi thấy hắn cứ tiến về phía tôi, không có ý định dừng lạiHắn không trả lời, khuôn mặt không một chút biểu cảm, vẫn cứ tiến tới… Tiến tới… Còn tôi thì vô thức lùi dần về phía sau…“Này….” – Tôi khẽ nói, vẫn cứ lùi dần về phía sau, còn hắn thì cứ tiến tới. Tên này bị chập mạch rồi chắc? Tôi cố nhìn xoáy sâu vào đôi mắt lạnh như băng của hắn, cố gắng đọc một chút biểu cảm, nhưng quả nhiên tôi chẳng đọc được gì từ ánh mắt lạnh giá đến vô hồn ấyBụpTrong lúc đang mải mê lùi xuống thì tôi đụng phải bức tường… Đường cùng rồi!!!Tên kia thì vẫn tiến đến… Bây giờ mặt tôi và hắn chỉ cách nhau chưa đến 5 milimet!!!“Kim Gia H…” – Tôi chưa kịp nói hết câu thì…Hắn đặt lên môi tôi một nụ hôn, cắt ngang câu nói của tôi!!! CHAP 6: ĐƯỜNG ĐẾN TRƯỜNG“Gia Huy… Tôi bảo… Cậu… Cậu chỉ cần cười thôi mà…” – Tôi lắp bắp xen lẫn ngạc nhiên trước hành động ấyCậu ta nhìn tôi. Vẫn ánh mắt lạnh giá trăm năm không đổi ấy, nhưng lần này tôi lại có cảm giác nó mang một hơi ấm lạ lùngTim tôi chợt đập nhanh hơn khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Ánh mắt không một chút cảm xúc, nhưng lại đẹp đến mê hồn“Tôi đã cười theo yêu cầu của cô rồi đấy, giờ thì lên xe đi” – Sau một hồi im lặng, cậu ta nói“Cậu đã cười đâu?” – Tôi phản kháng“Cười trong lúc hôn cô” – Cậu ta nhếch môi tinh quái rồi lại chỉ về phía chiếc xe – “Lên đi”“Nhưng mà….” – Tôi vẫn cố cãi“Cô bảo tôi chỉ cần cười thôi mà? Tôi cười rồi đấy. Giờ thì lên xe đi. Cấm cô nuốt lời” – Cậu ta lạnh băng nói“Haizzzzz…. Coi như tôi thua lần này. Nhưng đừng hòng có lần sau!!!” – Tôi nghiến răng một cách chán nản – “Tôi lên thay đồng phục đã. Cậu cứ đứng yên ở đây”– – – oOo – – –*Sau khi tôi đã thay đồng phục*“Lên xe đi” – Cậu ta lại chỉ vào chiếc xe“Biết rồi biết rồi” – Tôi gật đầu lia lịa – “Mà khoan đã….”Bước chân tôi dừng lại. Khoan đã… Có lẽ nào…?!“Cậu… Cậu lái xe á????” – Tôi hét tướng lên“Be bé cái mồm” – Cậu ta đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng – “Ừ. Thì sao?”“Cậu… Cậu….” – Tôi nói không nên lời – “Cậu chỉ mới có mười sáu tuổi thôi!!! Mười sáu đó!!! Làm sao mà lái xe được?!!?”“Tưởng chuyện gì” – Cậu ta đút tay vào túi quần – “Gia đình tôi đã thuê người dạy tôi lái xe từ năm 13 tuổi cơ. Thế nên lái chiếc này là chuyện thường”“Nhưng mà…”“Dù sao nhìn tôi cũng đâu giống một thằng nhóc mười sáu, đúng không?” – Cậu ta cười một nụ cười tinh quái – “Tóm lại là cô lên xe đi”“Không! Không thể giao phó mạng sống của tôi cho người như cậu được!!!” – Tôi cãi“Tóm lại cô có lên xe không?”“Không! Không! Không! Không! Khôngggggggggggg!!!!”– – – oOo – – –Sau một hồi ‘tranh luận’, phần thua vẫn về phía tôiTrên xe cậu ta“Này… Nghe nói tuần sau trường sẽ tổ chức dạ hội khiêu vũ” – Giọng nói của cậu ta rất nhẹ nhàng như khi đến tai tôi thì ầm ầm như sấmDạ hội khiêu vũ?! Đùa nhau à??? Sao cái trường chết tiệt này lại chọn đúng cái mà tôi dở nhất là khiêu vũ mà tổ chức dạ hội thế này?! Chỉ cần nghe 2 chữ ‘khiêu vũ’ là tôi đã thấy ớn lạnh rồiNhớ hồi mẫu giáo tôi cũng bắt chước mấy cô công chúa trên ti vi mà khiêu vũ, thế là bị lũ bạn cười một trận ê cả mặt. Rồi lên tiểu học, trung học cũng chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêuVậy đó, tuổi thơ tôi nhạt nhẽo vậy thôi, nhưng cũng đủ để mọi người hiểu là tôi căm thù và sợ cái môn ‘khiêu vũ’ này biết chừng nào“Không trốn được đâu” – Hắn như đọc được suy nghĩ của tôi“Vì… Vì sao..?” – Tôi ngập ngừng hỏi“Uhm.. Trường Venus quái thế đấy. Mấy bữa tiệc tùng thế này là bắt buộc học sinh phải tham gia. Nếu không thì cô sẽ có ngay một vé miễn phí ngồi ăn bánh uống trà với thầy hiệu trưởng đấy” -Khuôn mặt hắn vẫn chẳng biểu lộ một chút cảm xúc gìĂn bánh uống trà cùng thầy hiệu trưởng á? Chắc chắn là không rồi!!!Bây giờ tôi đang trong tình thế dở khóc dở cười, lùi cũng không được mà tiến cũng không xongLàm sao đây? Làm sao đây?“Ban đầu tôi cũng tìm đủ mọi cách để trốn giống cô lúc này đấy. Tôi vốn chẳng thích những chỗ như vậy. Nhưn