
quân nam nhân bảy thước MANG THAI HẢ !!!
Triệu Lam càng nói càng nặng, nắm đấm đập mạnh lên bàn làm mọi người giật mình.
– Đại tướng quân, chuyện là do ta lan truyền, ngươi muốn xử phạt ta sao ? – Thu Hương nghiêng đầu nhìn Triệu Lam, đặt chúng trà xuống, môi nở nụ cười sáng chói.
– Ách…ta…ta…Hương Nhi, ngươi…đừng có cười… – Triệu Lam đổ mồ hôi lạnh. Thu Hương…ách…tuyệt đối không thể chọc vào.
– Đại bá, con có ý kiến – SONG NGƯ giơ tay.
– Con nói đi.
– Tại sao người lại sợ Thu Hương ?
– Ai sợ hả, ta…ách…Hương Nhi, ngươi đừng liếc…ta…ta không có ý gì nha.
12 người nhíu mày, rõ ràng là rất sợ mà.
– Để ta nói cho.
XÀ PHU mở quạt, bắt đầu nói :
– Thu Hương vốn là con gái của Miêu Cương cổ vương, hắn ta…
– Khoan, Miêu Cương cổ vương là gì ? – KIM NGƯU.
– Nơi giáp ranh giữa Kim Quốc và Caidoz là một vùng sa mạc, nơi đây có bộ tộc người Miêu sinh sống. Bọn họ không những tinh thông độc thật, còn nuôi dưỡng mấy con sâu nhỏ gọi là cổ, nuôi bằng máu của cổ chủ. Bị mấy con đó chui vào người không chết thì cũng thê thảm. Cổ vương là một người nuôi dưỡng nhiểu cổ độc nhất. Lúc trước, hắn từng cứu với phụ hoàng ta một mạng. Người đã hứa sẽ làm cho hắn một việc. Trước lúc chết, hắn để lại di ngôn mong người cho con gái hắn ở Caidoz có cuộc sống an lành. Thu Hương vốn được phụ hoàng phong là công chúa, ai ngờ cô gái này cá tính cương liệt, cảm thấy hứng thú với Triệu Lam nên xin ta cho vào phủ tướng quân làm việc. Xem ra Triệu Lam cũng ăn không ít khổ nên mới sợ tới mức đó. Hắn vốn không biết Thu Hương là ai.
XÀ PHU nói một hơi dài sau đó liếc Triệu Lam một cái. Mọi người nghe tới đoạn nuôi mấy con sâu trong người, không nhịn được liếc nhìn Thu Hương :
– Nhìn cái gì, bổn cô nương không ngu tới mức nuôi mấy con trùng đó làm phá hủy nhan sắc đâu. Ta chỉ dùng độc thôi.
– Dùng độc cũng đủ rồi. Hoàng thượng, ngài không có nghĩa khí, sao không nói cho ta biết trước ? – Triệu Lam dùng ánh mắt “oán phụ” nhìn XÀ PHU.
– Là ta không cho hắn nói, ngươi có ý kiến ? – Thu Hương liếc Triệu Lam, khóe môi câu lên một vòng cung nhỏ.
– Ta không dám, ta mà dám có ý kiến sao ? Còn không bị ngươi độc cho thê thảm – Triệu Lam cúi đầu, bộ dáng hệt như con dâu đứng trước mẹ chồng.
– Ngươi dám nói thêm một câu tối nay liền ra mao phòng ngủ.
Mọi người nhìn Triệu Lam rồi lại nhìn Thu Hương, cuối cùng kết luận : trong nhà này, Triệu Lam là người đứng đầu trên danh nghĩa, Thu Hương mới là quyền lực cao nhất.
– Được rồi, đại bá, người nói rõ chuyện mang thai đi – MA KẾT
– Ừm, thật ra mấy hôm trước ta nhặt được một con mèo. Con mèo này rất kì lạ, cho nó ăn cái gì cũng ói hết ra, bụng nó lại to giống như có cái gì ở trong đó vậy.
– Nghĩa là nó có con thôi, có gì lạ đâu – THIÊN BÌNH.
– Nó là mèo đực.
Mọi người im lặng.
– Khụ…sau đó, ta nhớ lại quyển sách của Bảo Nhi có từng đề cập tới việc này. A, BẢO BÌNH, con có gì muốn hỏi ?
BẢO BÌNH thu hồi cánh tay giơ cao :
– Mẹ con viết sách sao ?
– Ách…cái này…khụ…khụ, thật ra trước khi đi Bảo Nhi có để lại cho ta một quyển sách, nói là tiểu thuyết do muội ấy viết. Lúc trước ta có đọc qua, nội dung…khụ…có hơi…
– Đại bá, mẹ con viết đam mỹ đúng không ?
– Đam mỹ là cái gì ?
– Là chuyện tình của hai nam nhân đó.
Triệu Lam im lặng, gật đầu coi như xác nhận.
– Oa, mẹ con thật vĩ đại, theo tính khí của người bảo đảm sẽ lấy đại bá làm hình mẫu nha. Đại bá, trong truyện của mẹ con, người là công hay thụ ? Nằm trên hay dưới vậy ? Là nhất thụ nhất công hay là nhất thụ đa công nha ? Còn có…
Khuôn mặt Triệu Lam ngày càng đen. BẠCH DƯƠNG thấy người sắp nổi bão liền nhanh chóng ngăn cản cái miệng đang liến thoắng của BẢO BÌNH, ôm người lên ghế dỗ :
– Từ từ, sau này mượn cuốn sách đó về xem không phải được rồi sao. Bây giờ nghe đại bá nói rõ ràng đã.
BẢO BÌNH tạm thời im lặng nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía Triệu Lam phát sáng. XÀ PHU ngồi một bên thấy vậy cười nhẹ, hai mắt phát sáng, trong đầu bắt đầu suy tính kế hoạch chôm cuốn sách kia về.
– Khụ…chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi. Con mèo ta nhặt được đích thực kì lạ. Nên ta định xem sách của Bảo Nhi xem có lý giải gì cho việc này không. Vừa lúc bị Thu Hương nhìn thấy nên…
– Ngươi giữ sách của cô nương người ta cũng kĩ quá nha~ Mười mấy năm vẫn còn nguyên vẹn – Thu Hương lườm Triệu Lam một cái. Vị chua nồng nặc khắp phòng.
– Hương…Hương nhi…ngươi… – Triệu Lam đột nhiên cảm thấy run rẩy
– Chẳng bù cho ta, tặng ngươi vài cái túi hương được vài ngày ngươi liền không vô tình để rơi vào nước thì làm mất, thật sự phụ tấm lòng của ta mà.
– Hương nhi, ngươi đừng nói kiểu đó…ta…ta không có cố ý làm mất đâu…ngươi…
Nhìn một cảnh trước mắt, 12 người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
– Có cảm giác đại bá thật sự sợ Thu Hương tỉ – SONG NGƯ.
– Cái này không giống sợ, biểu hiện giống như mấy tên thê nô vậy – SONG TỬ.
– Không lẽ đại bá thích Thu Hương ? – CỰ GIẢI cùng KIM NGƯU đồng thanh.
– Rõ ràng quá rồi, nhìn biểu hiện của tên đó đi. Có ai lại đối xử với nha hoàn nhà mình kiểu đó chứ – THIÊN BÌNH.
– Nhưng mà xem ra ông ta còn chưa nhận ra, biểu hiện t