U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3213850

Bình chọn: 9.00/10/1385 lượt.

ền lương hay không?

Trong lòng Mị lại dấy lên hy vọng.

- Không nên chui tới chui lui mãi trong bóng đen, từ cửa lớn đi ra ngoài, còn nữa, ngươi phải nhớ lần sau trước khi tiến vào phải gõ cửa!

Ông chủ lại phất phất tay lần nữa.

- Hừ!

Mị quyệt mồm hung hăng đóng sầm cửa lại.

Diệp Tiểu Manh rất buồn bực, khó có được ngày nghỉ nhưng nàng phải ở nhà giặt tẩy một đống quần áo bẩn cùng tất thối của Minh Diệu.

- A, mình quả nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp khổ mạng nha…

Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ lầm bầm:

- Tử Minh Diệu, rõ ràng là đi ra ngoài chơi, còn gạt mình nói là đi rangoài làm việc, hơn nữa còn không chịu mang theo mình cùng đi, tội áctày trời. Nhất định phải cho chú ăn mì tôm một tuần lễ mới được!

Minh Diệu đột nhiên hắt xì:

- Ân, bị cảm sao…

- Anh đừng có đánh trống lảng!

Lê bàn tử nổi giận đùng đùng vỗ bàn, thịt béo trên người theo tiết tấu không ngừng lay động:

- Anh đã đáp ứng sẽ cho Hoài Tố tới ở vài ngày, vì sao nói chuyện không giữ lời?

- Đương nhiên giữ lời, đương nhiên thôi, không phải tôi đã mang đến rồi sao?

Minh Diệu từ trong túi quần lấy ra nhẫn ngọc quơ quơ trước mắt Lê bàn tử:

- Nhưng tôi còn một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Lê bàn tử gắt gao ngó chừng nhẫn ngọc trong tay Minh Diệu. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

- Con Quỷ Yêu lần trước bị anh bắt được, không thể lưu lại trên đời này, phải đưa cho tôi!

Minh Diệu nghiêm túc nhìn Lê bàn tử.

- Nói nhảm, tôi đương nhiên là biết rồi!

Lê bàn tử khinh thường nhìn Minh Diệu:

- Vật này đích xác là tà khí vô cùng, ngay cả tôi cũng không cách nàohoàn toàn khống chế được nó. Mấy ngày hôm trước tôi đã đem nó hủy diệtnhân đạo.

- Ân? Anh đã đem nó phá hủy? Nhanh như vậy?

Minh Diệu nghe được lời của Lê bàn tử cảm thấy thật giật mình:

- Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nghiên cứu nó thêm mấy tuần lễ nữa chứ.

- Còn nghiên cứu, anh muốn tôi chết đúng không?

Trong lòng Lê bàn tử có chút sợ hãi:

- Mỗi ngày dùng máu nuôi nó cũng làm tôi phát gầy, tôi đã gầy mất hai mươi cân rồi, nhìn chưa ra sao?

Minh Diệu cẩn thận đánh giá Lê bàn tử, nhìn suốt năm phút nói ra một câu:

- Tôi thật sự là nhìn chưa ra, tựa hồ còn mập hơn trước kia nữa.

Lê bàn tử vừa nghe xong, từ trong miệng lại phun ra ngụm máu tươi quý giá.

- Thật ra lần này tới, chủ yếu là vì chuyện của Hoài Tố!

Minh Diệu quyết định trước tiên đem chân tướng nói với Lê bàn tử, dù sao cũng không giấu được bao lâu.

- Tôi mang Hoài Tố tới là vì muốn nhờ năng lực của anh giúp Hoài Tố khôi phục lại linh lực.

- Cái gì? Hoài Tố đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lê bàn tử lau máu dính nơi khóe miệng, vội vàng hỏi.

Minh Diệu đem chuyện của nữ quỷ trong ngôi nhà tại nông thôn đại khái kể lại cho Lê bàn tử nghe qua một lần, nghe xong Lê bàn tử nghiến răng nghiếnlợi.

- Đồ khốn kiếp, anh không biết làm như vậy sẽ gây tổn thương cho thân thể của Hoài Tố hay sao? Sớm biết như vậy năm đó tôi không nên đưa Hoài Tố cho anh!

Lê bàn tử giận tới mức đầu tóc như dựng đứng lên.

- Được rồi, anh không cho Hoài Tố theo tôi thì nàng cũng muốn đi theo tôi thôi, anh có thể lưu được nàng ở lại sao, phải biết rằng năm đó đối với Hoài Tố có ân chính là tổ tiên của gia đình tôi, nhà các anh bất quáchỉ là giúp đỡ cấp dưỡng mấy trăm năm mà thôi.

Minh Diệu hoàn toàn không thèm để ý tới phản ứng của Lê bàn tử lên tiếng mỉa mai.

- Anh…anh…

Lê bàn tử bị Minh Diệu làm á khẩu nói không ra lời, mỗi lần cãi vã vớiMinh Diệu hắn đều thất bại mà chấm dứt, lần này cũng không ngoại lệ.

- Thôi được rồi, trước tiên nói về chính sự đã.

Minh Diệu thấy tốt liền thu, vạn nhất đem tên mập mạp này làm tức chết thìlỗi của hắn thật to lắm, dưỡng quỷ thế gia chỉ còn lại một mình tên mậpnày, sau này còn có được hậu nhân hay không thì thật khó nói. Minh Diệunhìn kỹ vóc người của Lê bàn tử một chút, Dưỡng Quỷ Thuật của nhà họ chỉ truyền trong nhà không truyền người ngoài, truyền nam không truyền nữ,lấy hình thể của Lê bàn tử, sợ đến đời của hắn xem như xong rồi, lấyhình thể của hắn muốn tìm một cô gái nguyện ý sinh con cho hắn so vớilên trời còn khó hơn.

- Giúp Hoài Tố mau sớm khôi phục lại linhlực, gần đây phát sinh vài chuyện thật sự không đơn giản, tựa hồ có bàntay đen đang điều khiển phía sau màn đang hướng về chúng ta, tôi cần trợ thủ.

- Tôi sẽ hết sức!

Lê bàn tử nhìn chằm chằm Minh Diệu:

- Đừng nên hiểu lầm, tôi là vì Hoài Tố, cũng không phải vì giúp anh!

- Biết rồi, biết rồi!

Minh Diệu cũng không thèm để ý thái độ của Lê bàn tử:

- Chỉ cần có thể giúp tôi làm việc, tôi không thèm quản anh là vì người nào.

- Được rồi, Hoài Tố để lại cho tôi, anh có thể đi đi!

Lê bàn tử hạ lệnh đuổi khách.

- Còn có một chuyện định hỏi thăm anh đây!

Minh Diệu không hề có chút ý tứ muốn rời đi.

- Anh có biết một người tên là Thiên hay không?

- Tên gì vậy, tôi làm sao biết được, người đó là ai?

Lê bàn tử suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra là người nào.

- Tôi cũng không biết, hẳn là một người biến thái nào đó đi.

Minh Diệu nhớ tới da thịt lóe sáng bên dưới ánh trăng liền có loại cảm giác như muốn nôn ra.

- Hẳn là một tên biến thái rấ


XtGem Forum catalog