pacman, rainbows, and roller s
U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3213773

Bình chọn: 7.00/10/1377 lượt.

u đúng lúc được ủythác đi điều tra tình huống mất tích của nữ quỷ, vì thế mới xuất hiệntại nơi đó. Mà tên phản đồ kia một mực đi theo sau Minh Diệu, liền ratay giúp hắn.

Người đàn ông đang quỳ trả lời.

- Ha hả, chẳng lẽ thật sự đúng dịp như vậy sao? Khi ta muốn thu phục nữ quỷ kia tới dùng thì vừa vặn bị Minh Diệu tiêu diệt sao?

Lão bản cười vài tiếng, nhưng người đàn ông đang quỳ lại không hề nghe được một tia vui vẻ nào trong tiếng cười.

- Có người đang tính toán chúng ta, chẳng lẽ ngươi không minh bạch sao?

- Dạ…thật xin lỗi, tôi lập tức phái người đi thăm dò!

Người đàn ông đang quỳ sợ hãi đến lạnh run.

- Không cần, chuyện này ta giao cho người khác đi làm được rồi.

Ông chủ khoát tay:

- Mày còn có nhiệm vụ khác.

- Dạ…là gì…

Người đàn ông đang quỳ nghe nói có nhiệm vụ mới, rốt cục thở phào nhẹ nhõm:

- Xin ông chủ phân phó, tôi nhất định sẽ làm hết sức.

- Ha hả…

Tiếng cười của ông chủ vẫn lạnh lùng:

- Nhiệm vụ này ngươi có tận lực hay không cũng giống nhau thôi, bởi vì không phải do ngươi nói chuyện.

- Đừng…đừng…

Trong lòng người đàn ông biết đại sự không ổn:

- Cho tôi thêm một lần cơ hội đi, ông chủ, tôi van ông!

Người đàn ông quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.

- Mị!

Ông chủ kêu lên một tiếng.

Người đàn ông vừa nghe được tên “Mị”, không còn tiếp tục cầu xin tha thứ, từ trên mặt đất nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy.

- Dạ, ông chủ!

Một thân ảnh từ trong bóng tối đi ra, loáng thoáng có thể thấy được là một cô gái vóc người thật xinh đẹp.

- Đưa hắn đi, đem thân thể giao cho phòng thí nghiệm, để cho họ tiến hành bước thí nghiệm kế tiếp!

Ông chủ khoát tay, phảng phất như vừa nói một chuyện thật nhỏ nhặt nào đó.

- Dạ, ông chủ!

Bóng đen trong nháy mắt biến mất.

- Hô…hô…

Người đàn ông liều mạng chạy trốn trên hành lang thật dài, hành lang khôngmột bóng người, chỉ có tiếng vọng bước chân lao nhanh dồn dập của hắn.

- Còn một chút nữa, chỉ còn một chút nữa là có thể chạy trốn tới bên ngoài rồi, đến lúc đó Mị cũng không làm gì được ta!

Người đàn ông vừa chạy trối chết vừa nghĩ phương pháp chạy trốn kế tiếp.

Mười bước, chín bước, tám bước, lập tức có thể chạy thoát rồi…Trong lòngngười đàn ông tràn đầy hy vọng, hắn biết Mị là bóng ma xuất quỷ nhậpthần trong bóng tối, chỉ cần có thể chạy trốn ra ánh nắng mặt trời, hắnliền có hy vọng sống sót.

Cửa đang ở trước mắt, người đàn ông vươn tay cầm chốt cửa kéo mạnh.

- Đáng chết, sao lại khóa rồi!

Cửa vẫn không nhúc nhích, người đàn ông hổn hển nện lên vách tường.

Cánh cửa được dùng pháp thuật đặc biệt gia cố, dựa vào cậy mạnh không cáchnào đột phá ra ngoài, người đàn ông chỉ đành nghĩ biện pháp khác chạyđi.

- Không nên tiếp tục phí sức lực, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta!

Mị từ góc tối hiện ra thân hình, đường cong yểu điệu làm người ta nhịn không được động tâm:

- Biết điều một chút thì đi theo ta, đừng làm cho lão bản tức giận!

- Nằm mơ!

Người đàn ông nhìn thấy không còn đường thối lui, không khỏi nổi lên ý niệm liều mạng đánh cược một lần trong đầu:

- Năm đó nếu không phải hắn nói gạt ta có thể đến nhân gian muốn làm gìthì làm, ta làm sao lại chịu theo hắn đến đây, kết quả sau khi tới đâymuốn làm gì chân tay đều co cóng, lời hứa của hắn hoàn toàn không thựchiện được một câu nào. Nếu sớm biết như vậy ta còn không bằng sống yêntrong núi vẫn còn được tự do vui vẻ.

Người đàn ông bởi vì sợ hãi tử vong, đem nỗi uất ức không cam lòng một hơi nói hết ra ngoài:

- Ta giúp hắn làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhưng bây giờ lại muốn ta chết, nằm mơ, ta chết cũng phải kéo thêm người đệm lưng!

Người đàn ông bày ra tư thái như muốn đồng quy vu tận.

- Vậy sao, chỉ bằng ngươi à?

Mị cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Da thịt toàn thân người đàn ông ngọ nguậy một trận, dần dần bành trướng,xé rách quần áo, trên làn da mọc dài những sợi lông rám nắng, lỗ taivươn lên, răng nanh ló ra, móng vuốt bén nhọn từ đầu ngón tay vươn dài,tản ra ánh sáng màu bạc, nguyên lai là một con lang yêu.

- Đến đây đi, con đàn bà giấu đầu lòi đuôi kia, có bản lĩnh đi ra đường đường chính chính đánh một trận!

Lang yêu gầm thét, hai mắt phát ra ánh sáng màu lục đầy cảnh giác quan sát bốn phía.

- Phía sau!

Thính giác bén nhạy của Lang yêu giờ phút này phát huy tác dụng, mặc dù thậtkhông dễ dàng phát giác, một thanh âm “tê” một tiếng liền cứu tính mạngcủa hắn. Lang yêu ra sức nhảy về phía trước, Mị liền hiện thân ngay sauchỗ hắn vừa mới đứng, ngân quang chợt lóe, trên mặt đất xuất hiện vếtcắt khổng lồ.

- Ác, lỗ tai thật không tệ lắm, ta đang suy nghĩ trước tiên nên cắt đi lỗ tai của ngươi!

Mị lại lần nữa ẩn vào bóng tối.

- Bên trái!

Lang yêu lại lần nữa tránh thoát Mị đánh lén, vừa định phản kích, Mị lạibiến mất vào trong bóng đen lần nữa, Lang yêu vồ hụt, chỉ nắm được mộtlớp gạch tường bụi mù.

- Hô…hô…Như vậy không phải là biện pháp!

Lang yêu liên tục tránh né, tránh thoát một lần lại một lần công kích củaMị, nhưng lại không có được một cơ hội để phản kích. Mị luôn đột nhiênxuất hiện, đánh ra một kích khô