Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210361

Bình chọn: 9.00/10/1036 lượt.

, mụ liếc mắt trông thấy, nhanh như chớp mụ đánh bộp vào khung cửa, con thằn lằn bị bàn tay tròn nung núc của mụ đánh chẹp bẹp, một cái đuôi đứt ra búng, bẩy dưới nền nhà, con thằn lằn nằm bất động.

Liền đó, mụ khó khăn di chuyển cái cơ thể béo núc của mụ, cúi xuống bốc con thằn lằn lên, chậm rãi cho vào mồm nuốt:

- "Ực."

Trông thấy cảnh tượng tởm lợn đó, mình chỉ muốn ói tại chỗ. Con thằn lằn cũng béo nung núc giống như mụ cóc già, phút chốc đã trở thành bữa điểm tâm.

Ăn thịt sống con thằn lằn xong, mụ mới chịu bước ra khỏi nhà với một ánh mắt hận thù ghê rợn.

Mình đã thít chặt tay Khôi Nguyên vì kinh hãi.

- Đừng lo lắng Ngọc Diệp, đã có tôi đây mụ ta sẽ không làm hại được cô đâu.

- Khôi Nguyên, mụ ta thật không phải là người.

- Cho dù mụ ta có là gì đi nữa thì cũng có ngày tôi vặt đầu mụ ta. Cứ tin tôi đi.

---

Rời khỏi nhà ông Ca Lạy, tụi mình tìm đến nhà ông Bính Lù – người em họ của ông Ca Lạy. Trên đường đi tụi mình lại nói chuyện về mụ Thùy Dung. Khôi Nguyên hỏi ông Ca Lạy:

- Bác Hai có vẻ sợ mụ ta quá bác nhỉ?

- Không chỉ bác Hai thôi đâu, ngay cả bác, và những người trong cái làng này, kể cả thằng Bính trời đánh kia còn tránh mụ nữa là.

- Mụ ta có gì mà khiến mọi người bất an vậy ạ?

- Con người đó mắc bệnh tâm thần, hận thù rất sâu... đụng tới bà ta có ngày mang họa đấy, bác thấy cậu cũng thuộc dạng liều đấy Khôi Nguyên à!

Mình mỉm cười nói với ông Ca Lạy:

- Bác không biết đấy thôi! Trên đời này ảnh chỉ sợ có mỗi cháu thôi.

- Bác hiểu rồi, khi nãy cậu Khôi Nguyên đã nói, hai người là tình nhân của nhau, chồng sợ vợ là lẽ đương nhiên thôi.

Nghe ông Ca Lạy nói vậy mình ngượng ngùng e thẹn, còn Khôi Nguyên, ảnh đính chính ngay:

- Ôi, bác hiểu lầm rồi, đó là cháu đang dùng kế khích tướng cho mụ ta tức điên lên, khi đó mụ ta sẽ lộ ra những thứ mà cháu muốn khai thác. Còn quan hệ của cháu và Ngọc Diệp chỉ là...

Khôi Nguyên không nói hết câu. Có lẽ ảnh sợ nói ra sẽ làm mình buồn. Mà cho dù ảnh không nói thì mình cũng đã buồn rồi. Việc đó có gì đâu mà ảnh phải đính chính, trong lòng ảnh... chẳng lẽ... ảnh không có hình bóng của mình hay sao? Vậy là mình đã ảo tưởng, đã lầm rồi ư? Mình thích ảnh thật sự, còn ảnh chỉ muốn đùa nghịch với mình thôi.

- Đến rồi đấy cô cậu.

Bác Ca Lạy chỉ vào căn nhà vuông vứt như chiếc hộp nằm bên đường, chỗ có hàng cây bang trắng, với những cánh hoa rơi rụng nằm trải thảm.

Căn nhà của ông Bính Lù cũng chẳng hơn gì căn nhà ông Ca Lạy, ọp ẹp, xiêu vẹo và chưa biết đổ lúc nào.

Vì ông Ca Lạy với ông Bính Lù là anh em thân thiết, nên không cần phải gọi cửa, ông Ca Lạy dẫn theo tụi mình đi thẳng vào nhà.

Mình nghe thấy tiếng đàn guitar và tiếng leng keng – âm thanh phát ra khi dùng đũa muỗng đánh vào những cái chén sành.

Mọi người đang tiệc tùng văn nghệ, nói cho đúng là đang có một cuộc nhậu. Thấy tình hình có vẻ không ổn, ông Ca Lạy quay sang nói với Khôi Nguyên:

- Cậu Khôi Nguyên à! Chúng ta đến không đúng lúc rồi, tốt nhất là chuồng lẹ trước khi chú ấy phát hiện ra chúng ta.

- Không sao đâu ạ! Lỡ đến đây rồi chẳng lẽ lại về tay không. Cháu có ý này bác xem có được không nhé!

- Cậu nói thử đi.

- Chúng ta khoan hãy vào đã, cháu muốn ở bên ngoài quan sát một chút, xem tình hình thế nào rồi tính.

Ông Ca Lạy suy nghĩ rất nhanh rồi đáp:

- Cũng được, đi theo tôi!

Tụi mình đi theo ông Ca Lạy, đứng nép bên khe cửa nhìn vào bên trong nhà. Có năm người đang ngồi uống rượu ca hát, một người đàn bà thỉnh thoảng từ dưới bếp bước lên sau khi nghe tiếng quát gọi, cô ấy mang theo những đĩa thức ăn phục vụ đám bợm nhậu kia.

Ông Ca Lạy nói khe khẽ:

- Cô ấy là thím Lưu, một người phụ nữ đảm đang hiền hậu, không hiểu sao lại lấy phải thằng em của bác, cậu thấy đó – một thằng bét rượu.

- Bính Lù là người nào kia ạ?

- Nó đấy cậu Khôi Nguyên, cái thằng có vết sẹo bên má trái đó.

Mình tròn xoe mắt, xém chút nữa đã thốt lên. Cũng may Khôi Nguyên kịp che miệng mình lại.

Tụi mình tiếp tục quan sát cảnh tượng bên trong. Một ông mặc đồ lính chế độ cũ, chân đi bốt đờ sô, vừa hát xong một ca khúc nhạc vàng trong những tiếng vỗ tay hoan hô của bốn người còn lại.

“Ô la la... giọng ca chú Mỹ là nhất ở đây rồi.” – Một ông mặt gầy trơ xương, chất giọng biết là kẻ hay nịnh bợ. Ông ta vừa vỗ tay phát biểu.

“Hì hì, giọng ca của tôi thì có thấm vào đâu nếu so với anh Bính chúng ta.” – Người tên Mỹ dùng những lời lẽ khiêm tốn, nhưng cách nói thì lộ rõ sự tự kiêu.

“Phải đó, nãy giờ... anh Bính chưa hát bài nào cả, ây... ai lại để tụi em chờ mãi thế... anh Bính ơi! Anh làm anh như vậy không tốt rồi... không tốt rồi...” Một ông tóc dài nhếch nhác nói giọng lè nhè.

Ông Bính Lù, người thấp lùn nhất trong bọn, nhưng lại đô con nhất, tướng tá ông ấy chẳng khác gì một cái lu, có lẽ tên Bính Lù từ đó mà ra. Ông ta để tóc đinh lởm chởm, ở trần xăm xia đầy hình nào là: chuột bọ, rắn rết, giây thép gai... Bên cầu vai trái của ông có hình xăm con mèo, với hai chữ nhìn thấy rõ là “kiếp nghèo”. Điều đặc biệt làm mình và Khôi Nguyên chú ý là vết sẹo bên má trái của ông ta.

Ông Bính Lù đứng lên