Duck hunt
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210341

Bình chọn: 7.00/10/1034 lượt.

ị chặt đi trong “dự án thay thế một số cây xanh” (!) của lãnh đạo thành phố. Cả bọn bỗng dưng nín cười, có muốn cười cũng cười không nổi. Vì sao vậy?

Đám lửa mà khi nảy bọn chúng đốt, không những nước mưa không làm nó bị tắt mà càng khiến cho đám lửa cháy bùng lên như được tiếp thêm dầu. Ngoài trời sấm chớp liên hồi, mây đen quần vũ. Cả bọn lạnh tái đi, trước những cơn gió hiu hắt và tiếng tru tréo thê lương, có cả tiếng trẻ sơ sinh khóc, và...

“Đùng”

Một ánh chớp rạch ngang bầu trời, và cả 5 đứa chúng nó đều trông thấy tường tận một cái bóng trắng cao lêu nghêu đứng bên cạnh đống lửa đang bùng cháy giữa trời mưa. Cả bọn la hét, chạy thục mạng, đứa lọt xuống hố, đứa cạp đất, đứa rúc vào bụi, đứa té xỉu tại chỗ, đứa van xin quỳ lạy.

---

Nghe ông Ca Lạy, kể đến đó, tim mình thắt lại. Mình bắt đầu thấy trong người có gì đó khác thường, cảm giác lành lạnh chạy dọc xương sống. Mình run run, hỏi ông Ca Lạy:

- Chuyện... chuyện đó có... có.. thật sao ạ?

- Thật đấy, nếu hai người không tin, ngay bây giờ bác có thể dẫn hai người đi qua nhà mấy đứa thanh niên hư hỏng đó để xác nhận. Cả cái làng này không ai là không biết, và kinh hoàng trước chuyện đó cả.

Mình lặng ngắt, bất ngờ Khôi Nguyên nắm lấy tay mình. Thật đúng lúc! Khi đó mình chỉ mong ước có một bàn tay ấm áp thôi. Và Khôi Nguyên đã biến ước mơ của mình thành hiện thực.

Khôi Nguyên tiếp tục tìm kiếm những thông tin đắc giá từ ông Ca Lạy, anh ấy thấy đã đến lúc phải hỏi về người bạn một thời của ông Ca Lạy, là ông Trịnh Vỹ.

- Nghe bà Hiền kể, bác là bạn sinh thời của ông Trịnh Vỹ ạ?

- Phải đó cậu Khôi Nguyên. Ông Vỹ lớn hơn bác 10 tuổi lận, nhưng bác và ông ấy rất hợp nhau.

- Ngoài bác là bạn của ông Trịnh Vỹ ra, bác có biết ông Trịnh Vỹ còn có thêm người bạn nào nữa không?

- Ngoài bác ra... hình như ông ấy không chơi với ai nữa... nếu có thì là đối tác làm ăn thôi, cậu cũng biết mà, đó là những mối quan hệ xã giao.

- Dạ!

- À, còn đấy!

- Sao ạ? – Khôi Nguyên chồm người về phía trước.

- Ông Vỹ có quan hệ khá thân với một người em họ của bác, chú thím ấy nhà cũng gần đây thôi, nhưng bác nghĩ cô cậu không nên tìm đến đó thì hơn.

- Vì sao vậy ạ?

- Chú ấy tên là Bính, biệt danh Bính Lù, là một tay giang hồ khét tiếng vùng này đấy. Chú ấy có tật xấu là khi uống rượu say thường hay gây sự, đánh người... bất kể người đó là ai. Nên cậu đến nhà mà không đúng lúc, sẽ gay go đấy!

Hình như Khôi Nguyên coi những cảnh báo của ông Ca Lạy, chẳng ra gì. Bằng chứng là anh ấy đã hỏi địa chỉ của người có tên là Bính Lù đó, và nhờ vả ông Ca Lạy, nếu có thể, hãy đi cùng với anh ấy, có ông, biết đâu Bính Lù sẽ nể mặt.

- Được rồi, bác sẽ giúp cậu. Nhưng bác nói trước là chú ấy rất kỳ cục đấy! Nếu đã lỡ có hơi men trong người thì chú ấy cũng không coi bác ra gì đâu, tốt nhất nếu thấy không ổn thì bác sẽ ra hiệu để cậu rút lui.

- Dạ, được vậy thì tốt quá còn gì.

---

Khôi Nguyên hỏi thêm một vài thông tin nữa liên quan đến mục đích ông Trịnh Vỹ mua lại đồi trà, và xây dựng căn nhà. Nhưng, ông Ca Lạy, cũng nói giống hệt bà Hiền.

Ông nói:

- Ông Vỹ mua đất để trồng trà, và xây nhà để cách ly bà Thùy Dung. Ở cái làng này, có hai chỗ đáng sợ. Chỗ đầu tiên là đồi trà, và chỗ thứ hai là nhà mụ điên Thùy Dung. Hai chỗ đó là không ai dám bén mảng tới.

- Bác biết những người nào xây dựng căn nhà đó không ạ?

- Không biết đâu Khôi Nguyên à! Những người đó là lính của ông Vỹ, ông Vỹ không bao giờ ngồi nhậu cùng bàn với lính của mình cả, nên bác không thể quen biết một ai trong đó. Hồi ấy, bác chưa cai rượu.

- Bác có nghe nói về những người Hoa, mà theo như lời bà Hiền, là những đối tượng có qua lại thân thiết với ông Trịnh Vỹ?

- Những người đó hình như là đối tác làm ăn của ông Vỹ, sau này ông Vỹ đã cho họ thuê lại căn nhà trên đồi trà, họ ở được gần mười năm đấy.

- Bác còn biết thêm thông tin gì về những người đó không?

- Bác cũng chỉ biết nhiêu đó thôi, hơi đâu mà quan tâm đến những kẻ đó. Toàn là một lũ đầu bò, nghiện rượu và cờ bạc.

Mình thấy Khôi Nguyên hơi chau mày, Khôi Nguyên điềm tĩnh, chậm rãi hỏi ông Ca Lạy:

- Vậy là bác biết chút ít về họ?

- Không phải bác, mà là chú ấy. Chú Bính thường qua lại với họ, chính chú ấy là người dẫn những người Hoa kia đến nhà ông Vỹ.

Thông tin đó mới thật sự là thông tin vô vàn quý giá mà Khôi Nguyên muốn tìm. Tuy anh ấy không biểu hiện sự phấn khích ra bên ngoài, nhưng mình dám chắc, trong lòng anh ấy rất sướng. Khôi Nguyên muốn ông Ca Lạy dẫn anh ấy và mình đến nhà chú Bính Lù ngay. Thời gian là vô cùng quý giá, sẽ còn nhiều việc phải làm nữa, nên cần phải khẩn trương.

---

Nhưng, tụi mình vừa đứng lên, định chào bà Hai đang ngồi cụ rụ trên ghế mây, rồi cùng ông Ca Lạy, rời đi, thì mình đã vô cùng ngạc nhiên sửng sốt. Khôi Nguyên không hiểu trong đầu anh ấy nghĩ gì, vì anh ấy rất bình tĩnh... còn mình thì khác... tim mình đập loạn xạ... xém chút nữa mình đã ngã nhào xuống ghế.

Chương 17

---

Mụ Thùy Dung lù lù xuất hiện trước ngưỡng cửa. Mụ ấy đã đi theo tụi mình, nhưng làm sao mụ ấy có thể biết được? Hay là, mì