
và đang dắt theo chú cún. Cô gặp anh thì nhảy lên vui mừng:
- A! Anh "hoàng tử"! Anh quen biết chị xinh đẹp này ạ?
- Nhóc lúc nãy đây mà! Bọn anh là.....
- Chị là công chúa của anh chứ gì! - cô chu chu cái môi trông đáng yêu hết sức.
Nari bật cười trông vô thức. Vinlee nhấc bổng cô bé lên còn chú cún thì nhảy vào lòng Nari. Anh cười tươi với cô bé:
- Em làm gì ở đây vậy?
Cô bé gãi đầu rồi lại thốt lên:
- A đúng rồi! Em cùng Rich đi tìm thêm hai bạn để chơi trò chơi! Tụi bạn của em đang chờ trong công viên! Em và Rich không tìm được thì bọn nó
sẽ không cho em và Rich chơi cùng đâu! - cô xụ mặt xuống làm hai cái má
trắng hồng phúng phính cũng xụ theo.
Anh xoa xoa đầu cô nhóc:
- Thế anh có chơi cùng được không?
- Dạ được ạ! Nhưng mà vẫn còn thiếu một người!
Anh nhìn sang Nari, cười tinh nghịch:
- Đừng nói cô để cho nhóc và Rich bị bạn bè nghỉ chơi nhé!
Cô ôm chú cún đứng lên:
- Ơ....nhưng mà.....tôi.....
Anh nắm lấy tay cô rồi chạy theo Tiểu Nghi (tên cô bé lúc nãy):
- Đi thôi!
Trong giây phút đó cô không cảm nhận được gì ngoài việc tim mình đang
lệch nhịp. Cô nhìn anh đang nắm lấy tay cô mà trong lòng không khỏi vui
một cách kì lạ. Bất giác cô cười, nụ cười tươi của một cô gái 17 tuổi.
Ngày hôm đó trôi qua một cách rất nhanh chóng. Họ cùng lũ trẻ vui đùa
trong công viên. Chúng nó bắt anh làm đủ mọi thứ như cướp, quái vật,
người xấu,... toàn là vai phản diện để tụi nó tiêu diệt. Họ chơi đuổi
bắt và trốn tìm nữa. Rich rất khôn, nó luôn giúp anh tìm ra mọi người.
Tiểu Nghi chạy nhảy tung tăng cười híp cả mắt. Sao trông họ giống như
đang chơi đùa với lũ con quá vậy nè? Cuối cùng tụi nó chơi trò đám cưới
(mô phật!). Thế là cả hai phải đóng vai cô dâu, chú rể bất đắc dĩ. Tiểu
Nghi và Rich đứng phía trên làm cha sứ, bọn nhỏ còn lại làm khách đến dự tiệc.
Tiểu Nghi giả giọng tôn nghiêm:
- E hèm! Nè con, con có đồng ý lấy........ủa mà chị tên gì? - nó hỏi Nari.
Anh và cô cùng bật cười, cha sứ gì mà kì cục vậy nè! Cô nhóc lấy lại phong độ:
- Cười cái gì? Ta không hỏi nữa! Ta biết rồi! - tiếp tục hắn giọng - Nè
con! Con có đồng ý lấy "Công chúa" làm vợ không? Dù có trải qua chuyện
gì đi nữa cũng không bỏ rơi cô ấy!
Ánh mắt Vinlee trở nên chân thành hơn lúc ban đầu, anh đáp:
- Con đồng ý!
Tiểu Nghi quay sang Nari:
- Con có đồng ý lấy "Hoàng tử" làm chồng không? Dù có chuyện gì đi nữa
cũng sẽ mãi mãi bên nhau! (mới có 6 tuổi mà nói được mấy lời này hả
ta???)
Nari đơ người, mặt cô hơi hồng hồng vì nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của
Vinlee dành cho mình. Sao cô thấy giống đám cưới thật quá nhỉ? Cô lắp
bắp:
- Con....con...đồng ý!
- YEAHHHHH! - Cả lũ nhóc la lên.
Tiểu Nghi tiếp:
- Ta tuyên bố! Từ đây hai con là một cặp không ai có thể chia lìa!!!!!
- HÔN ĐI! HÔN ĐI!!! - lũ nhóc lại la lên.
Cái này làm hai người ngượng chín mặt, hết đám cưới rồi lại hôn. Đúng là lũ con nít quỷ! Cả Rich cũng đứng bằng hai chân sủa gâu gâu như cỗ vũ.
Tiểu Nghi nhảy cẫng cẫng lên:
- Hôn đi! Mau lên! Không hôn ta không cho về!!!!!
Anh hạ thấp người xuống và mặt đối mặt với cô, cô lầm bầm trong miệng:
- Anh làm thật à?
- Không! Chỉ để che mắt tụi nhỏ thôi! Đứng nghiêng như vậy chắc không ai thấy đ....ưm...
Chưa nói hết thì Tiểu Nghi đã đứng lên ghế đá ấn đầu anh và mặt cô và
thế là môi chạm môi. Cả hai đứng hình trong giây lát và lập tức đứng
thẳng dậy. Khỏi phải nói là ngượng đến mức nào rồi. Mặt cả hai đỏ như
quả cà chua ấy! Tụi con nít hò hét quá chừng.
Mặt trời từ từ khuất sau núi, ánh hoàng hôn ngọt ngào buông xuống thành
phố. Tụi nhỏ chia tay hai người ra về, riêng Tiểu Nghi thì xin số điện
thoại cả hai và bắt hai anh chị phải đưa về. Vinlee cổng Tiểu Nghi còn
Nari thì bế Rich. Ai ngờ đâu nhà của Tiểu Nghi lại đối diện với nhà của
cô. Mẹ cô bé ra mở cửa, một người phụ nữ rất trẻ và hiền:
- Tiểu Nghi! Con đi chơi về trể vậy? Có mệt không nào? Còn cô cậu là....
- Dạ con là bạn của Tiểu Nghi!- Vinlee hồn nhiên giới thiệu.
Nari nguých tay vào anh, cô quay sang cười với mẹ Tiểu Nghi:
- Cháu ở nhà đối diện, gặp Tiểu Nghi ở công viên nên đưa em ấy về!
- À thế thì cám ơn cháu nhiều nhé!!! Thỉnh thoảng con nhớ sang nhà cô chơi!
Nari gật đầu rồi tạm biệt cô chủ nhà quay về. Vinlee lẽo đẽo theo sau.
Cô đứng trước cổng nhà thì chưng hửng lục túi xách, vẻ mặt cô hoang
mang:
- Đâu mất rồi? Đâu rồi?
- Cô mất gì à?
- Chìa khóa nhà!
- Chắc rơi ở đâu đó thôi! Cô có nhớ lần cuối gặp nó là khi nào không?
- Lúc sáng khi ra khỏi nhà định đi dạo!
- Vậy cô đã đến những đâu?
- Chỉ công viên thôi!
- Chắc là rơi ở đó! Đến đó tìm thôi!
Anh kéo cô chạy đi. Họ tìm ở công viên cho đến khi trời sụp tối