
rong văng cả ra ngoài. Toàn là
khung ảnh, những cái khung ảnh được đính đá ruby trong rất đẹp. Anh
cuống cuồng nhặt vội vào và đặt lên bàn như thể chưa hề có ai mở ra.
Bỗng anh sững người, trên chiếc bàn ấy đầy khung ảnh và những tấm ảnh đó có anh. Một cậu bé khoát vai một cô bé cười híp cả mí. Từ bàn trang
điểm đến bàn học, bàn vi tính, bàn cạnh giường ngủ,... đâu đâu cũng có
ảnh của hai người lúc nhỏ. Anh thấy có một thứ cảm xúc gì đó vỡ òa ở
trong tim, hình ảnh ngây thơ và tinh nghịch của Hani 10 năm về trước như ùa về. Anh đưa tay sờ vào từng cái khung ảnh và anh bắt gặp có một xấp
ảnh dường như vừa được chụp đang đặt ở trên bàn. Có lẽ số khung ảnh mới
được gửi về để lồng những tấm ảnh này vào. Anh tò mò nhấc lên xem. Lại
là ảnh của anh, những tấm ảnh được chụp lén khi anh cười rất hồn nhiên.
Những nụ cười ấy thật đẹp.
"Cạch"
Đang ngây người thì Hani đã vào phòng. Thấy anh cầm những tấm ảnh cô chụp lén anh, cô lúng túng chạy đến giật lại:
- Sao anh đụng vào đồ của tôi? Ra ngoài đi!
Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô nhưng cô đã nhanh chóng tránh né. Anh châm chọc:
- Hâm mộ anh cuồng nhiệt lắm sao?
Cô đỏ ửng cả mặt, ngày thường sỉ diện làm chi để hôm nay ê mặt vậy nè!
Thiệt tình cô muốn chui xuống mặt đất quá! Bị người ta nắm được thớp
rồi, lại còn là những tấm ảnh chụp lén nữa chứ!!! Quê quá đi mất! Thế là cô lao đến tấn công anh, anh né đòn và ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai
cô:
- Rõ ràng là còn thích anh mà! Tội gì phải giấu chứ?
Cô nhìn anh mà môi cô run lên bần bật. Đôi mắt to tròn trở nên trong
suốt và long lanh nhìn anh. Bỗng cô òa khóc như một đứa trẻ vừa bị đánh
đòn. Cô không ngừng dùng tay đánh vào ngực anh:
- Tôi ghét anh! Hức....hức....Sao lại xuất hiện trước mặt của tôi chứ? Sao không đi luôn đi!!!! Hic...hic....
Anh mỉm cười siết cô vào lòng, tim anh cũng đang có một thứ cảm xúc rất khó tả. Anh hôn lên tóc cô:
- Còn giận anh à? Anh xin lỗi vì lúc ấy đã đi không nói với em tiếng nào! Nhưng thực sự.....anh đã rất nhớ em!
Cô vẫn cứ khóc và hai người cứ ôm nhau mãi. Cô đưa tay siết chặt lấy người anh:
- Không được đi nữa...hic...Từ nay không được đi nữa! Hức...hức....
- Anh biết rồi! Anh yêu em! Anh sẽ không xa em nữa!
Anh cười tinh nghịch đưa tay gạt nước mắt của cô. Cô cũng mỉm cười, nụ
cười hiền dịu làm anh thấy hạnh phúc. Đêm hôm đó có hai người ngủ rất
ngon còn hai người khác thì.......lăn qua, lăn lại, lọt giường, leo lên, lăn tiếp, té tiếp, leo tiếp, tới sáng. Haizzz yêu thì nói ra cho rồi!
Ém chi cho khổ không biết!
*Sáng hôm sau:
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lên
ngôi biệt thự Hắc Long. Jee và Hani thức dậy từ rất sớm chuẩn bị buổi
sáng, họ cứ như là một đôi vợ chồng trẻ ấy. Roy và Ken tỏ ra ngạc nhiên
nhưng đáp lại chỉ là nụ cười cho qua của hai người. Nó và Vinlee lết
thết xuống lầu, cả hai xuất hiện làm bốn người kia giật mình.
- Trời trời! Nhà mình nuôi gấu trúc khi nào vậy? - Ken hỏi.
- Cái này giống diễn viên đóng phim kinh dị hơn ấy nhỉ? - Roy cũng tham gia nhận xét.
Nó và Vinlee mệt mỏi ngồi vào bàn, Hani đặt hai phần ăn xuống rồi bảo:
- Hai người thức đếm muỗi à? Làm gì mà như nhát ma người ta vậy?
Cả hai im lặng không nói gì, họ bắt đầu bữa ăn.
Ăn xong, mọi người ra ngoài đi chơi hết còn hai anh em "panda" ở nhà. Cả hai hết thở dài rồi lại ngáp. Trong họ chẳng còn chút sức sống nào cả.
Nó bật tivi rồi lại tắt, tắt rồi lại bật. Vinlee hỏi nó:
- Hôm nay em không đi đâu à?
- Có.....Em sắp đi chết!
- Chết ở đâu? Cho anh theo luôn đi!
- Haizz không biết thần chết có chịu nhận một đứa quậy phá như em không nữa!
Cả hai lại im lặng. Bất chợt anh và nó đồng thanh:
- Anh/em có địa chỉ nhà Aiden/Nari không?
Cả hai trân mắt ra nhìn nhau:
- Vậy là anh/em....... - đồng thanh tập 2.
- Em/anh có này...... - tập 3.
Họ hí hửng trao đổi rồi trở về phòng thay đồ tức tốc ra ngoài. Tâm trạng cả hai tốt hơn hẳn. Thấy hai anh em nhà này hâm hâm sao ấy nhỉ???
Vinlee đi thẳng đến cái địa chỉ mà nó đưa. Nơi đây là khu nhà rất ít người ở, chỉ thưa thớt vài ngôi biệt thự. Nhà của Nari là
một trong số những căn to nhất, đẹp nhất. Thật xui cho anh là cô vừa ra
ngoài đi dạo rồi, thế nên khi anh bấm chuông chẳng ai ra mở cửa cả. Anh
buồn bã lê gót chân tản bộ trên đường. Lúc nãy anh đi xe buýt đến bây
giờ đi bộ về là đúng rồi. Anh ghé vào một quán cafe mang phong cách châu Âu bên đường. Anh gọi một ly America rồi ngồi ngắm dòng người qua lại.
Lòng anh thấy nhẹ tênh. Cứ như thời gian đang trôi mà anh vẫn đứng đấy
vậy. Ly cafe nóng bóc khói nghi ngút giúp anh vơi đi phần nào muộn phiền trong lòng. Ngồi trước khung cảnh ấy, lòng anh lại xao xuyến nhớ đến
hình ảnh một người con gái. Người con gái mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng lại
rất lạnh lùng. Chẳng biết từ khi nà