
cô nàng.
“Này, lúc nãy cậu có học tiết Hóa không? Cho tớ mượn vở. Lúc nãy phải lên phòng giáo viên mất nhiều thời gian quá, tớ
không kịp chép bài trên lớp” – Rei hỏi.
Lúc này Minako mới nhớ ra, lúc nãy Kunzite bảo Naoko ở lại sau giờ học.
Nhất định cô ta có âm mưu hại anh, trả đũa chuyện bẽ mặt lần trước. Nếu gây ra tai tiếng, anh nhất định sẽ bị rời khỏi trường.
Chẳng phải anh rời trường là chuyện tốt sao? Không cần làm chủ nhiệm của cô,
không cần mỗi ngày gặp mặt cô, không làm cô xao xuyến rung động lại
chẳng nắm bắt được… Như vậy không phải quá tốt sao? Nhưng, cô thực không đành lòng.
“Này, Rei. Giữ cặp giùm tớ. Trong đó có tập Hóa đấy!
Cậu cứ sang quán nước trước, tớ sẽ ghé sau.” – cô đẩy cặp cho Rei rồi
vội chạy nhanh.
Cô không thể để anh gặp chuyện.
“Sao rồi, em không hiểu chỗ nào?” – Kunzite giữ một khoảng cách với Naoko, nhẹ nhàng hỏi.
Dù anh nghĩ cô ta đang bày trò, nhưng cũng không còn cách nào hơn.
“Thầy cách xa thế em làm sao nghe được thầy giảng, để em ngồi sang bên thầy nha!”
Naoko khẽ rù rì, âm thanh ngọt nhạt rõ ràng là muốn quyến rũ người khác. Cô ngồi đến bên cạnh anh.
Lúc nãy cô ta đã nhanh chóng dùng một ít nước hoa, loại mà đàn ông thường
thích, xức lên những điểm nhạy cảm cổ, cổ tay và ngực, mục đích là để
anh không thể kiềm chế, sau đó liền làm chuyện đồi bại, rồi cô ta sẽ mau chóng la lên để người khác đến chứng kiến. Thủ đoạn này vốn tầm thường
lại đơn giản, nhưng không phải không có người mắc bẫy.
Naoko lần
mò cầm tay anh, bắt đầu trêu ghẹo “Thầy xem. Là do em thực sự không hiểu bài, hay là thầy không hiểu ý em?” rồi vuốt nhẹ bàn tay ấy.
Anh hiểu ra vấn đề, ra là cô ta muốn trêu ghẹo anh, làm anh phải làm ra
chuyện xấu hổ rồi bị bắt gặp. Tuy vậy, anh vẫn lúng túng không biết nên
làm sao.
Với Minako đơn thuần chân chất, anh rất dễ trêu chọc cô làm vui, nhưng với những người con gái tâm địa gian xảo này, anh thật
sự chưa có kinh nghiệm xử lý. Naoko nghĩ mình đang được thế thắng, liền
vội đưa một tay lên, định vuốt má Kunzite.
“Khoan đã!” – Minako
mở xộc cửa, nhìn thấy hai người đang tình tứ bên trong. Cô không nhìn kĩ cục diện, chỉ cần thoáng thấy anh đang ngồi gần một cô gái, đủ làm cô
cảm thấy rất khó chịu. Nhưng, cô biết rõ âm mưu của Naoko, tính cách
chính nghĩa của cô không cho phép cô để yên mọi chuyện.
“Em làm gì ở đây, vào giờ này?” – Kunzite lạnh lùng nhìn cô. Nhưng thực sự trong tim anh có chút nhẹ nhõm. Cô đã đến, vì anh.
“Tôi… em… Aoki-sensei, em cũng có bài không hiểu…” – Minako ngập ngừng, cô không biết dùng lý do gì để giải thích.
“Có bài nào mà cậu hiểu đâu. Lúc nào điểm cũng thấp còn gì. Đừng có bày trò ở đây!” – Naoko tức giận, Minako dám làm hỏng kế hoạch đang tốt đẹp của cô ta. Không sao, cũng sẽ sớm đuổi được con kỳ đà phiền phức này, Naoko thầm nghĩ.
“Thì lúc nào điểm cũng thấp, nên bây giờ tớ muốn học cho điểm cao, không được à?”
Minako xấu hổ, cô không muốn anh biết điểm cô lúc nào cũng lè nhè trung bình.
Naoko nhìn Minako chằm chặp, thấy rõ trên tay cô không cầm cặp, cũng chẳng
đem theo quyển vở nào, rõ ràng là nói dối. Muốn phá ta sao? Đừng hòng!
Naoko đứng dậy đập bàn.
“Không hiểu thì lần tới mà hỏi, hôm nay để tớ ở riêng với thầy!”
“Ở riêng với thầy làm gì? Học hành mà một nam một nữ trong cùng một phòng à?” – Minako cũng hét lên.
“Thì sao? Cô không được thế nên tức à?!”
“Tức cái rắm! Cô muốn quyến rũ thầy ấy chứ gì!!” – Minako hét càng to hơn.
“Ờ vậy đấy, cô đừng có cản chuyện tốt của tôi!”. Á, Naoko lỡ miệng mất rồi. Cô ta sợ hãi, quay sang nhìn Kunzite.
“Aoki-sensei, ý em là…”
“Không cần nói nữa. Đem cặp và cút ngay khỏi đây.” Kunzite không nhìn lấy một
cái, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, bị nữ sinh nhỏ tuổi đem ra đùa
cợt, còn hét to cho người khác biết.
Tử tế của anh đúng là dành
không đúng lúc rồi. Naoko thì càng thêm bẽ mặt, cô vội cầm sách vở chạy
ngay khỏi lớp, không quên dành cái liếc xéo cho Minako, nhất định cô
không quên chuyện này.
Minako đứng trước cửa lớp, nhìn anh hồi
lâu. Cô không biết phải nói gì, có cảm giác lời gì nói ra bây giờ cũng
đều không phải. “Hết chuyện rồi, cô mau về sớm đi.” – Kunzite đứng dậy,
chuẩn bị đồ ra về.
“Tôi… nhưng mà…”, cô ngập ngừng.
“Sao,
cô thật có bài không hiểu?”, hay lại muốn dùng chuyện đó để cợt nhã tôi
dễ bị người khác đưa vào tròng. Tự trọng đàn ông thật không cho phép như thế.
“Không. Tôi chỉ lo cho anh… Lần sau anh đừng cùng nữ sinh
qua lại chỗ vắng người, rất dễ bị hiểu lầm.” Dù người ta có ý tốt hay
không, cô cũng mong anh nên cẩn thận. Nếu lúc nãy không phải là cô mà là người khác nhìn thấy, không biết danh tiếng anh sẽ ra sao.
Cô
một lòng là lo cho anh. Cô thực sự lo cho anh, cô thừa nhận. Không kiềm
được lòng mình, cô tiến về phía anh, nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng đầy
quan tâm. Cô không