Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 8.00/10/304 lượt.

tôi lại cố tình bôi xấu Minh Hiếu với báo
chí. Chính tôi là kẻ tội đồ đáng chết. Hàn Văn, tôi không thể quay đầu
lại. Tôi đã mất hết mọi thứ và tôi cũng không muốn mất luôn cả cậu.

Thùy Linh tiến về phía vực thẳm, gió làm mái tóc cô bay, một hạt nước vô tình chạm vào tay Hàn Văn. Là nước mắt của Thùy Linh. Có lẽ vậy …

- Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không một ai có thể ngăn cản được nữa …

Cô nắm chặt tay Hàn Văn, kéo cậu về phía vực thẳm. Hàn Văn dùng hết sức
dằn khỏi tay Thùy Linh nhưng khi hai tay bị trói ra sau thì điều đó quá
khó khắn với cậu. Thùy Linh chậm rãi kéo Hàn Văn, nụ cười trên môi càng
lúc càng quái dị.

- Thùy Linh ! Dừng lại !

Tiếng gọi như xé gió khiến Thùy Linh kinh ngạc quay lại, Minh Hiếu và
Ngọc Trân đang chạy đến chỗ cô. Khi họ chỉ cách cô một khoảng Thùy Linh
hoang mang hét lên

- Đứng lại, các người bước đến gần tôi sẽ nhảy xuống vực. Cả tôi và Hàn Văn

Vừa nói Thùy Linh vừa bước lùi lại, lớp đá sát mép vực rơi rào rào. Minh Hiếu nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Thùy Linh vội ngăn Ngọc Trân tiến đến gần họ.

Tiếng sấm vang lên báo hiệu một cơn bão đang kéo đến.

Bốn người trong câu chuyện bi thương ấy đứng đối diện nhau.

Đây là lần thứ 2 họ đối diện với nhau nhưng giờ đây vị trí của họ đã
thay đổi, những người yêu nhau mãi mãi thuộc về nhau dù gượng ép hay
đánh cắp vị trí, thì đến cuối cùng họ vẫn tìm thấy nhau.

- Thùy Linh, dừng lại đi. Kết thúc rồi đừng làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.

Minh Hiếu bình tĩnh lựa lời khuyên nhủ Thùy Linh, cơn gió vô tình thổi
qua khiến chiếc váy trắng Thùy Linh đang mặc bay phần phật càng tạo nên
nét huyền ảo. Gương mặt cô giờ đây đã thấm đẫm nước mắt, cô run rẩy giữ
chặt lấy Hàn Văn bước lùi lại. Phần đất đá gần mép vực không thể chịu
được sức nặng của hai người chúng dần dần rơi xuống.

- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !

Bất ngờ phần đá ở mép vực sập xuống Thùy Linh ngã xuống và theo quán
tính Hàn Văn cũng bị kéo theo. Cả Minh Hiếu và Ngọc Trân bàng hoàng lao
đến, Ngọc Trân đưa tay hi vọng có thể giữ Hàn Văn nhưng tiếc thay khoảng cách ấy qua xa. Cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Hàn Văn vẫn dịu dàng nhìn
về phía cô.

- Không ! Không ! Hàn Văn ! Làm ơn cứu Hàn Văn. Không thể như vậy được ! Không !

Ngọc Trân đau đớn gào lên, giờ đây cô chẳng khác gì một người điên. Nỗi
đau khổ cùng cực khiến cô không thể kiềm chế bản thân. Cô lao đến mép
vực nếu không có Minh Hiếu có lẽ Ngọc Trân đã lao xuống vực.

Sóng biển cuộn trào dữ dội hai con người kia nhanh chóng bị biển nuốt
trọn, không một vết tích, không một hình dáng nhất định. Cơn bão càng
lúc càng lớn hơn, trời đổ mưa.

Đội tìm kiếm đã có mặt, cảnh sát phong tỏa cả khu vực ấy. Ngọc Trân vẫn
ngồi bên mép vực khóc thảm thiết, hạt mưa thô ráp hất vào mặt cô. Nhưng
cơn đau ấy làm sao có thể so sánh với cơn đau trong tim cô.

Ngọc Trân đã mất đi một nửa trái tim của mình.

Kết thúc bi thương thế sao …?

Chẳng lẽ lại vậy đùa thôi

- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !

Thùy Linh bước lùi lại thả mình rơi tự do xuống vực thẳm, tay cô vẫn giữ chặt tay Hàn Văn. Ngọc Trân và Minh Hiếu bàng hoàng chạy đến lớp đất đá gần mép vực rơi xuống.

Thật may mắn khi Hàn Văn có thể bám vào mép đá, một tay giữ chặt Thùy Linh, một tay bám vào đá.

- Ôi trời, Hàn Văn. Cậu cố gắng thêm một chút nữa nhé tôi sẽ gọi đội cứu hộ đến đây.

Minh Hiếu vội vã chạy đi, Ngọc Trân ngồi bên mép vực cô đưa tay về phía cậu

- Hàn Văn, mau nắm lấy tay em.

- KHông được, nếu Anh nắm lấy tay em thì Anh sẽ lôi cả em xuống vực.

Thùy Linh từ phía dưới nhìn thấy tất cả, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩn lên

- Hàn Văn, Ngọc Trân. Cảm ơn đã tha thứ cho tôi nhưng tôi không xứng
đáng với lòng vị tha của hai người. Tôi chúc hai người hạnh phúc

Thùy Linh buông tay mình ra nhưng Hàn Văn vẫn cố nắm chặt lấy tay cô, cậu bướng bỉnh nói

- Thùy Linh, đừng ngốc như thế. Nắm lấy tay tôi, đội cứu hộ sẽ đến cứu chúng ta. Cô không được bỏ cuộc như thế

- Hàn Văn, buông tôi ra đi cậu không thể chịu được sức nặng này đâu. Vĩnh biệt !

Bàn tay của Thùy Linh dần trượt khỏi tay Hàn Văn, từng chút, từng chút
một. Thùy Linh rơi dần xuống vực sâu, trên môi cô vẫn nở một nụ cười bi
thương. Bên dưới sóng biển cuộn trào nhanh chóng nuốt chửng Thùy Linh.

- Không ! Thùy Linh !

Hàn Văn đau khổ gào lên, cậu không muốn kết cục bi thảm như thế này. Hàn Văn không hề muốn ai đó phải chết vì mình, cảm giác tội lỗi khiến cậu
đau đớn.

Tình yêu rất đẹp nhưng đôi khi nó lại rất tàn bạo, nó mang đến hạnh phúc nhưng cũng mang đến những nỗi đau khôn nguôi.

Hàn Văn đau khổ ngẩng lên, Ngọc Trân đưa tay về phía cậu, nước mắt lưng tròng chứa chan niềm hạnh phúc.

Hàn Văn nhận ra cuối cùng trong câu chuyện này cậu vẫn còn có Ngọc


Insane