
rất yêu em. - Anh thở dài.
- Nói dối! Trước đó em chưa từng Đông Quân lần nào cả.
- Nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng không chưa từng gặp
em. Lần anh đưa em về Tây Nguyên anh ấy cũng đã lặng thầm đi theo chúng ta. Hôm
em xảy ra chuyện người đến cứu là anh Đông Quân.
- Vậy lúc đó anh ở đâu? Lúc đó Thanh Phong ở đâu?
Trúc Chi cười nhạt trong màn nước mắt.
- Bọn anh chia nhau ra đi tìm em, anh ấy là người tìm thấy
em trước.
- Nếu thế thì sao mọi người đều nói là Thanh Phong đã chết?
Nếu là Thanh Phong sao anh không đến tìm em để giải thích? Sao anh lại nỡ để em
phải đau đớn đến thế?
- Tất cả mọi người đều biết anh đưa em về Tây Nguyên nên ai
cũng nghĩ đó là anh. Thực ra anh cũng định nói sự thật cho em và mọi người biết
nhưng anh không thể. Vì anh Đông Quân là niềm hi vọng lớn của ba mẹ, anh không
thể làm họ đau thà cứ để họ nghĩ người chết là anh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Vậy còn em? Anh nghĩ em không biết đau sao?
Trúc Chi gằn giọng tỏ vẻ tức giận nhưng thực chất tâm trạng
cô đang rất phức tạp hỗn loạn cả lên.
- Anh xin lỗi. Anh đã nhiều lần đến tìm em nhưng không gặp
được rồi sao đó anh vào vai Đông Quân cố gắng hết mình để che giấu đi sự thật.
- Thế sao anh không tiếp tục vai diễn này đi? Nói với em làm
gì?
- Anh đau lòng khi nhìn thấy em khóc, khi nhìn em lặng lẽ điếm
bước và...anh không kìm chết được mình nữa. Anh nhớ em, rất nhớ em.
Trúc Chi ngẩng mặt lên đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tia nhìn bối
rối.
- Khi gặp em ở Học viện anh rất vui nhưng với thân phận Đông
Quân anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em.
- Vậy người cứu em khỏi quả bóng và người cho em bộ đồng phục
là anh?
- Phải! Là anh. Anh không định để em nhìn thấy anh nhưng lần
ở canteen anh đã vô tình gặp lại em. Nhìn em ngất đi anh đau lòng lắm nhưng với
thân phận Đông Quân anh chỉ có thể đưa em đến phòng y tế rồi rời đi. Nhưng anh
lại không kìm chế được bản thân nên nhiều lần đến tìm em.
- Vậy những lần đó là thật? Không phải em mơ đúng không?
- Là thật. Anh xin lỗi vì những lần đó đã dùng thuốc mê với
em, anh chỉ muốn em nghĩ đó là giấc mơ. Như thế em sẽ không phải mệt mỏi vì tìm
anh.
Thanh Phong nhẹ lau nước mắt cho Trúc Chi.
- Anh không chịu nổi khi thấy người ta bắt nạt em và càng
không chịu nổi nỗi nhớ trong anh. Anh không thể cứ mãi đứng nhìn em từ xa. Anh
xin lỗi! Xin lỗi vì anh lại làm em tổn thương.
Buổi sáng tinh khôi còn đọng lại cái se se lạnh của sương
đêm nắng ấm nhẹ trườn mình lên không gian thành phố. Một ngày mới lại bắt đầu
Trúc Chi tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn đầy mệt mỏi của một đêm trằn trọc, cô vẫn
chưa thể tin được chuyện xảy ra hôm qua là sự thật. Cứ như một giấc mơ.
Hôm nay Trúc Chi đi học sớm hơn thường ngày vừa ra đến cổng
thì đã thấy Đông Quân....à không! Đã thấy Thanh Phong đợi ở đấy. Anh chào cô bằng
nụ cười ấm áp như bao lần.
- Nhìn em kìa! Mắt thâm quầng hết rồi. Anh biết thế nào hôm
nay em cũng sẽ đi học sớm.
- .....
Trúc Chi tròn mắt nhìn anh mà không đáp.
Cuộc sống ngày xưa lại trở về, buổi sáng anh đến đón cô rồi
cả hai cùng đi xe buýt đến trường. Đã lâu rồi Trúc Chi không đi xe buýt giờ ngồi
cạnh anh mọi thứ được lặp lại như xưa. Ấm nồng!
- Em ngủ lát đi khi nào đến anh sẽ gọi. Nhìn em mệt mỏi lắm!
Thanh Phong kéo nhẹ đầu Trúc Chi tựa lên vai mình. Cơn buồn
ngủ nhanh chóng kéo sụp mi mắt cô gái nhỏ.
Bến xe buýt cách Học viện một đoạn đường nên cả hai di bộ cạnh
nhau. Trúc Chi vẫn chỉ yên lặng nhìn anh.
- Thôi được rồi Cua ơi! Mặt anh sắp bị em nhìn thủng rồi.
- Em...em xin lỗi. - Trúc Chi vội cuối mặt.
- Ngốc! Anh đùa thôi, xin lỗi cái gì.
Thanh Phong xoa đầu Trúc Chi rồi anh nắm tay cô cùng sánh bước
trong hàng ngàn ánh nhìn của học sinh Trưng Vương.
Tin đồn nhanh chóng lan ra khắp Học viện, cô gái bí mật của
Iceboy đã lộ diện. Đi đến đâu cũng có những cái nhìn soi mói khiến Trúc Chi cảm
thấy không được thoải mái.
Đến giờ nghỉ trưa khi Trúc Chi vừa xuống cầu thang thì thấy
Phong đã đứng đấy đợi cô.
- Đi nào Cua. - Anh nắm lấy tay cô kéo vào canteen và gọi
cho cô những món cô thích.
- Anh đền bù cho đêm mất ngủ của em.
- Đông...
- Cua!- Thanh Phong ngắt lời - Anh nhắc lại anh là Thanh
Phong. Thanh Phong của em. Không cần để ý những người xung quanh em cứ gọi anh
là Phong như lúc trước.
- Em xin lỗi.
- Được rồi, không sao. Anh hiểu mà! Em muốn kiểm tra không?
Anh cho em hỏi đấy.
- Kiểm tra? Hỏi gì giờ?
"Cốp"
Thanh Phong cốc nhẹ lên đầu Trúc Chi
- Đã dặn bao nhiều lần là không được nói chuyện cộc lốc thế
mà cũng không nghe.
Trúc Chi cười tươi vì hành động và câu nói vừa rồi. Là anh
thật rồi!
- Thế em hỏi nhé! Em ghét nhất màu gì?
- Màu tím. Vì lúc bé em bị bạn vây mực tím khắp người nên