Insane
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325135

Bình chọn: 8.5.00/10/513 lượt.

khi gió vô tình tạt mạnh
mưa vào mái hiên. Trúc Chi thích thú đưa tay hứng lấy những giọt nước trong. Nước
mưa thấm ướt bàn tay khẽ len qua từng kẽ tay rồi đánh mình rơi mạnh xuống nền gạch
vỡ tung thành những hạt li ti.

- Sao còn chưa về?

Thiên Vương bước đến cạnh Trúc Chi, anh cho hai tay vào túi
lãnh đạm phóng tầm mắt ra xa.

- Mưa mà, ở lại thêm tí nữa.

Gió thốc mạnh làm Trúc Chi rùng mình hắt hơi. Bỗng chiếc áo
khoác to còn vương đầy hơi ấm phủ lên người cô gái nhỏ, Trúc Chi giật mình nhìn
sang Thiên Vương.

- Đừng nhìn nữa, không bảo giặc đâu.

Thiên Vương vẫn phóng tầm mắt ra xa. Một cảm giác ấm áp len
vào lòng, Trúc Chi khẽ cười. Một con người lạ lùng lúc thì tàn ác lúc thì ấm áp
dịu dàng. D.A boy là thế sao?

- Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh? Sao anh cứ
lúc này lúc khác khiến người ta cảm thấy tò mò đấy!

- Muốn biết về tôi sao?

- Ừm. Có chút chút.

- Vậy thì yêu tôi đi em sẽ biết tôi là người thế nào.

- Gì?...anh điên à? - Trúc Chi nhíu mày, cô có chút hối hận
vì câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi của mình.

Thiên Vương nhếch môi cười.

- Đùa thôi. Ngốc!

- Cái anh này, hết chuyện để đùa rồi à?

Trúc Chi vô tình quên mất Thiên Vương là ai và là gì đối với
cô nên cô đã cư xử với anh như với một người bạn có thể đùa giỡn. Cô xô mạnh
anh ra ngoài mưa.

Đúng là dại dột!

Trúc Chi hốt hoảng nhận ra hành động điên rồ mình vừa làm.
Nhưng trái với kết cục bi thảm trong trí tưởng tưởng của mình, Trúc Chi lấy làm
ngạc nhiên khi Thiên Vương không hề nổi giận.

- Tôi xin lỗi! Anh mau vào đây đi kẻo cảm lạnh.

-.....

Thiên Vương vẫn đứng yên trong màn mưa.

- Này! Có nghe tôi nói gì không hả? Vào đây đi.

Gọi mãi nhưng Thiên Vương vẫn không chịu động đậy thậm chí
anh còn không thèm nhìn đến cô. Trúc Chi định mặc kệ nhưng cảnh tượng này khiến
cô nhớ đến chính bản thân mình. Trúc Chi của trước đây vẫn hay đứng khóc trong
mưa, lấy nước mưa để che đi nước mắt. Không cầm lòng được Trúc Chi bung ô chạy
ra chỗ Thiên Vương.

- Xin lỗi mà anh đừng trẻ con như vậy chứ. Làm ơn vào đi.

Chiếc dù rơi xuống lật ngược lên hứng trọn nước mưa. Trúc
Chi kinh ngạc đến mức tay chân cứng hóa đá. Vòng tay Thiên Vương ôm trọn lấy cô
vào lòng. Mưa vẫn trút đều theo cơn gió. Định vùng vẫy thì giọng nói trầm lạnh
vangg lên bên tai đầy đe dọa.

- Đứng yên. Nếu không em sẽ phải hối hận.

Trúc Chi không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn đứng yên
trong vòng tay ấy nhưng cô biết chắc rằng mình không hề sợ hãi trước lời đe dọa
của anh. Trúc Chi đâu biết rằng gương mặt lạnh với ánh mắt ngang tàn kia vừa nhếch
môi cười thách thức một ánh mắt lạnh gần đó.

"Một con cờ, em chỉ là một con cờ"




An An rụt rè bước đến chỗ Đông Quân sau lúc lâu do dự, có một
sự thật mà cô muốn làm rõ.

- Em nói chuyện với anh một lát có được không?

Đông Quân vẫn giữ thái độ lạnh nhạt anh chẳng buồn ngẩng mặt
lên. Gấp quyển sách lại Đông Quân định đứng dậy bỏ đi nhưng có cái gì đó níu giữ
anh lại. Chẳng hiểu vì lí do gì mà anh không thể đối xử với cô như những người
khác. Anh không thể bỏ mặt.

- Chuyện gì?

- Anh...anh có thật là Thanh Phong như Trúc Chi nói?

- Liên quan gì đến cô?

An An siết chặt bàn tay cố giữ bình tĩnh.

- Rõ ràng anh là Đông Quân sao anh lại nói dối mình là Thanh
Phong? Sao anh lại lừa gạt Trúc Chi?

Ánh mắt Đông Quân chợt tối lại, anh đứng bậc dậy.

- Đừng xen vào chuyện của tôi.

Đông Quân quay lưng bỏ đi nhưng An An đã bạo dạn níu tay anh
lại, cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu pha lẫn cầu xin.

- Không cần biết anh vì lí do gì nhưng xin anh đừng dùng
dáng vẻ này làm tổn thương Trúc Chi, em nhất định không để chuyện đó xảy ra.

Đông Quân vung tay cô ra, anh gằn giọng.

- Đừng tưởng được đối xử khác biệt một chút thì tự cho mình
là đặc biệt.

Đôi bày tay buông lơi An An cuối đầu để nước mắt ra, cô cảm
thấy mình thật vô dụng. Đúng là cô đã quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng mình đặc biệt,
cô có là gì của anh đâu. Anh đối với cô chẳng qua chỉ là sự thương hại giúp đỡ
kẻ yếu thế và có chăng đi nữa cô cũng chỉ như một thính giả trung thành tình
nguyện nghe của anh trong lúc anh yếu lòng cần sự chia sẻ. Ngốc làm sao!

Vừa lúc đó Đăng Khoa bước đến anh chìa cho An An mẩu khăn giấy.

- Đừng khóc nữa không đẹp chút nào.

An An cầm lấy mẫu khăn giấy lau vội dòng nước mắt tủi thân.
Cô còn chưa biết phải mở lời thế nào thì Đăng Khoa đã ngồi xuống cạnh cô, anh
hướng mắt ra xa nhìn một cách vô định vào bầu trời lộng gió.

- Yêu thương một người thật không dễ đúng không?

- Em...

- Anh yêu cô đã ba năm rồi nhưng cô ấy chưa bao giờ yêu anh
một cách nghiêm chỉnh. Tình yêu không đúng nghĩa thật là làm cho người ta thấy
mệt mỏi. Với cô ấy anh giống như một món đồ chơi kh