
ay.
- Ok chị.
Năm đứa con gái lục đục đứng dậy tíu tít đi ra khỏi cửa.
Minh Hà mở quyển sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.
- Hôm nay em ngủ ở đây. Ở nhà ngột ngạt.
- Hai bác lại cãi nhau à?
- Ừm.
- Vậy cứ ở đây đến khi nào bình yên thì về. Chị ở một mình cũng buồn.
- Chúng ta là hai con người cô đơn. – Dương cười khẩy.
Và Minh Hà cũng cười, tiếng cười chua chát và bất cần.
Hôm nay là một ngày kì lạ. Mọi người nhìn thấy nó là lại chỉ chỏ rồi thì
thầm bàn tán. Nó như cái nam châm thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Tuy rằng việc này diễn ra thường ngày và nó đã quen rồi nhưng rõ ràng
những ánh mắt đấy rất khác, trong đấy không chỉ ẩn chứa sự tò mò tọc
mạch như mọi khi mà còn có cả khinh bỉ và coi thường.
Điều khác thường ấy bắt nguồn từ tòa nhà tổ chức dạ tiệc của trường.
Nó bước chân vào trong tòa nhà. Bảng điện tử lớn ở chính giữa đang chạy
những dòng chữ màu đỏ lớn. Nó sững người khi đọc những dòng chữ ấy.
“Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện.
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tự nhận mình là Lọ Lem.
Cô ta luôn đóng kịch với vai diễn là một con người đáng thương và yếu đuối để gợi lòng thương cảm của mọi người.
Cô có một cuộc sống rất nhàn hạ, ngày ngày đều có những con người hảo
tâm vì tin vào những câu chuyện bi đát cô dựng lên mà đến nhà cô giúp
đỡ.
Một ngày nọ, cô ta nhìn thấy chàng bạch mã hoàng tử trên quảng trường từ một góc khuất của thị trấn.
Cô ta bắt đầu nuôi dưỡng một tham vọng: trở thành vợ của hoàng tử để
hưởng nhờ quyền lực cũng như của cải châu báu từ ngai vị kia.
Cô ta dùng khả năng diễn kịch kiệt xuất của mình để tiếp cận với chàng hoàng tử tuấn tú kia.
Nhưng có một chuyện mà cô ta không ngờ đến, đó là chàng hoàng tử nọ đã
có hôn ước từ nhỏ với một vị công chúa ở nước láng giềng. Đặc biệt hơn
là tình cảm giữa bọn họ đang rất tốt và ngày một lớn hơn.
Cô ta dùng đủ mưu hèn kế bẩn để chia rẽ bọn họ. Cô ta tiếp cận nàng công chúa tốt bụng và vị tha, làm gì thì chắc hẳn các bạn cũng hiểu.
Như một điều tất yếu, hoàng tử phát hiện ra dã tâm thâm độc ấy, cô ta bị gạt ra khỏi cuộc sống của chàng. May mắn rằng cô ta không bị trừng phạt bởi do nàng công chúa tốt bụng kia đã xin tha tội giúp.
Và tôi sẽ chẳng phải kể cho các bạn kết thúc của câu chuyện đâu nhỉ, tất nhiên là công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi với nhau.
Nhưng các bạn của tôi ơi, hãy cho tôi biết cuộc sống sau này của kẻ lừa
bịp, chuyên dùng bộ mặt giả tạo của mình mà phá hoại hạnh phúc của người khác kia sẽ như thế nào. Có phải rất thảm không?
Ngoài lề một chút nhé, chắc hẳn các bạn đều biết hôn ước của thiếu gia
Đào Duy Quân và tiểu thư Trịnh Minh Hà rồi phải không? Họ rất đẹp đôi?
Bạn có thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ không?
Không phải ngẫu nhiên tôi kể câu chuyện ở trên kia đâu, bởi vì có một Lọ Lem giả tạo đã chen ngang và phá đám. Bạn biết không, Lọ Lem ấy đã bị
hoàng tử chấm dứt mối quan hệ rồi.
Nhưng kẻ phá đám ấy lại chưa bị trừng phạt thích đáng. Liệu như thế có
công bằng cho nàng công chúa và chàng hoàng tử của chúng ta không?
Bạn có đồng ý rằng cần phải dạy cho Lọ Lem giả tạo một bài học về lẽ
sống không? Hãy nói cho tôi biết, và chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho
nàng công chúa đã chịu nhiều thiệt thòi kia nhé.”
Như chưa đủ để lan truyền rộng rã, các tờ giấy khổ A4 sao chép y nguyên câu chuyện kia được phân phát cho mọi người.
Nó nhặt một tờ giấy ở dưới sàn nhà lên đọc. Minh họa cho câu chuyện kia
là hình ảnh một con vịt xấu xí bẩn thỉu với khuôn mặt gian manh. Phía
dưới câu chuyện là dòng chữ in đậm.
“Nếu bạn biết Lọ Lem giả tạo kia ở ngoài đời, hãy viết lớp của Lọ Lem ấy rồi dán tờ giấy này lên bảng tin bên cạnh sân bóng
rổ. Nhớ nhé, chỉ tên lớp thôi. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đòi lại công
bằng, OK?”
Nó sững sờ nhìn tờ giấy trước mặt. Bịa đặt một cách trắng trợn. Tờ giấy trên tay nó run rẩy.
Nội dung câu chuyện cùng với lời dẫn này rõ ràng đang nói đến nó.
Bỗng tờ giấy bị một bàn tay của ai đó giật lấy rồi vứt ra đằng sau.
Một cánh tay quàng qua cổ nó từ đằng sau.
- Tại sao giờ này còn ở đây? Muốn tôi ghi tên cô và ô vắng mặt của sổ đầu bài không?
Nó quay phắt lại, giọng nói ranh mãnh này chỉ có thể là con bé Phan bí thư chuyên môn bao che cho thành phần phạm tội.
Quả không sai.
Nhưng đằng sau nó không chỉ có một mình Phan mà là CẢ LỚP nó. Chủ yếu là bọn quậy phá có hạng đứng ở hàng đầu, những đứa hiền lành mọt sách chỉ
co ro ở đằng sau. Mười phần thì phải đến chín phần bọn quậy phá đã đe
dọa uy hiếp bọn mọt sách đi cùng.
- Đi về lớp thôi. Tao là tao có cái này hay lắm, nhất định phải “chia sẻ” với mày. – Phan kéo tay nó đi, cái môi vén chu lên.
- Phải nói là cả lớp mới chuẩn. Con ngố này. Tao không hiểu ngố như mày
tại sao lại được