
lên phòng và dặn người phục vụ
đó ở lại “canh chừng” cô. Hàm Y khẽ gật đầu chào rồi quay người đi, môi thoáng
nở nụ cười..
Tiệc tàn
Vương Nhân mở cửa bước vào phòng 109, thấy Hàm Y đang ngồi nhìn
ra cửa sổ, phía sau là người phục vụ. Phẩy tay ra hiệu cho người phục vụ đi
ra
- Được rồi, vào thẳng vấn đề đi. Cô muốn “điều tra” ta chuyện gì?
Vương
Nhân không vòng vo. Nhìn vào ánh mắt sắc bén của cô phóng viên kia, lão có thể
dễ dàng thấy được cô ta biết không ít
- Tô Gia Mẫn – Hàm Y cũng đánh
thẳng
- Ta không quen
- Àh phải, Vương phu nhân…mất 16 năm rồi?
- ….-
Vương Nhân nhíu mày lại, lão không thích đề cập đến vấn đề này
- Tiểu thư
Vương Bội lớn lên thiếu tình thương của mẹ thật tội nghiệp. Nhưng có lẽ đáng
thương hơn khi biết rằng…mẹ mình vẫn chưa chết – Hàm Y xoáy thẳng tia nhìn vào
Vương Nhân, khẽ nhếch mép cười
- Cô..đừng ăn nói hàm hồ -lão Vương gần như
sắp mất bình tĩnh
- Chuyện đó ngài phải biết rõ hơn ai chứ. Không những không
chết, mà còn..đang ngồi tù nữa – Hàm Y vẫn tiếp tục nói, giọng đều đều
Vương
Nhân mặt tái xanh, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch miệng nói
- Xem
ra cô biết không ít. Vậy ta cũng chẳng ngại nói cô nghe, Tô Gia Mẫn, ta có biết
– gật gật đầu – cái chết của bà ta, là ta làm
- Vì bà ta hết giá trị lợi
dụng?
- Phải. Vậy ra cô cũng biết cả vụ tai nạn năm xưa. Khá đấy – lão ta phá
ra cười, rồi đôi mắt đột ngột chuyển sang giận dữ – Nói, cô rốt cuộc biết được
những gì?
- Tai nạn năm đó, tôi muốn biết – Hàm Y không để tâm đến câu hỏi,
lạnh lùng nói
- Tại sao ta phải nói cho cô biết?
Nhanh như cắt, 1 họng
súng dí ngay vào đầu Vương Nhân
- Nói hoặc chết. Chọn đi
Lão mặt tái mép,
lắp bắp kể
- Ta được người khác thuê để….truy sát..chiếc xe đó
- Ai?
-
Người này…ta không thế nói – Vương Nhân tuy giọng vẫn còn sợ sệt nhưng có vẻ lão
sợ người kia hơn cả họng súng của Hàm Y
- Vậy ông chết được rồi – Hàm Y cất
giọng lạnh băng, tay bóp cò
- Cha – một giọng nói đầy lo
lắng vang lên
Kèm theo đó là tiếng đập cửa ngày càng dồn dập
- Ta đã dặn
Tiểu Bội nếu trong 30 phút không thấy ta xuống thì lập tức đưa vệ sĩ lên – lão
Vương Nhân cười đầy gian ác – nếu bây giờ cô bắn chết ta, thì cô cũng không toàn
thây bước khỏi đây đâu
Hàm Y khẽ nhíu mày, rồi cúi xuống nói nhỏ
- Tôi sẽ
giết ông, nhưng không phải bây giờ, ít ra cũng phải cho ông nói lời từ biệt đàng
hoàng với cô con gái yêu chứ. Hãy xem đó là ân huệ
- Hahaha, cô nghĩ mình sẽ
sống sót ra khỏi đây hay sao?
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại – Hàm Y nở nụ cười
chết chóc rồi quay người đi
Cánh cửa phòng đã bị phá
tung
Toàn bộ đèn đồng loạt tắt. Khách sạn Homi chìm trong
bóng tối. Bọn vệ sĩ hơi hoảng loạn. Không thể bắn bừa bãi vì có thể trúng chủ
tịch
- Cha, cha ở đâu?
Vương Bội hoảng hốt gọi
- Ta ở đây, không sao cả. Lập tức bật điện lên tìm cho ra ả phóng viên đó,
cho dù phải lật tung từng ngóc ngách của khách sạn này, ả chắc chắn chưa chạy
được xa đâu.
Nghe lệnh, đám vệ sĩ nhanh chóng tỏa đi. 5 phút sau điện được bật lại. Khách
sạn Homi bị lật tung lên, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy dấu vết của cô phóng
viên Hàm Y.
Trong một ngõ vắng
- Nhảy từ cửa sổ tầng 10, cũng liều đấy
Một người con trai nhìn Hàm Y nói, đó chính là anh chàng phục vụ đưa cô lên
phòng
- Chẳng phải anh đã “tóm” được em đó sao
Cô khẽ cười, rồi nhẹ nhàng lột chiếc mặt nạ mang tên Hàm Y ra và trút bỏ lớp
quần áo bên ngoài. Anh chàng phục vụ cũng tháo chiếc nơ thắt trên cổ áo sơmi ra,
xắn tay áo lên và tháo mặt nạ xuống. 2 người thản nhiên bước ra khỏi con ngõ,
hòa vào dòng người đông đúc trên đường
- Em không nghĩ phần cúp điện có trong kế hoạch
- Đã bàn rồi
- Phải,
nhưng đó là cúp điện khách sạn Homi, không phải…toàn thành phố – Kris nhíu mày
nhìn Phong
- Anh là người thích phá luật – hắn nhún vai đáp – phải tắt hết
đèn thì mới ngắm được sao – ngước nhìn lên trời
Kris mỉm cười. Con người kia, ngoài lạnh lùng ra, thì vô cùng ngang tàng, chỉ
thích làm theo ý mình, chính cá tính thích là làm đó đã cuốn Kris vào vô vàn
những điều “phiền phức”, nhưng vì thế mà Kris sống thực hơn, cảm thấy cuộc sống
không còn quá nhàm chán, có lẽ, cũng vì thế mà nó thích Phong.
Quay sang nhìn, thấy hắn vẫn vô tư ngắm sao mặc cho xung quanh các cửa tiệm
buông lời nguyền rủa (nhất là các quán kem), người đi đường hối hả sợ sệt, xe cộ
lưu thông xém tông vào nhau, tiếng thắng xe, còi xe vang lên chói tai….
Kris chẳng biết nói gì hơn, thật bó tay với Phong. Rồi nó khẽ nắm lấy tay
hắn
- Tối quá, em không thấy đường (mượn cớ)
- Ừ, nắm chặt vào, nếu không lại
tha thiết gọi tên anh như lúc ở Tokyo – Phong khẽ cười