
tiệc kỉ niệm 10 năm
thành lập
- Sự kiện quan trọng như vậy, chủ tịch không thể vắng mặt được rồi
– Phong bình thản nhấp 1 ngụm cà phê, môi khẽ nở nụ cười
Không cần nói nhiều,
cả 2 đều có chung một ý nghĩ. Im lặng. Kris chống tay nhìn Phong nhâm nhi tách
cà phê rồi bật cười khi nhớ đến vẻ mặt cô phục vụ
- Cà phê sữa của quý
khách
Một giọng nói “ngọt như kẹo” vang lên. Lại là cô gái đó. Cô ta không
nhìn Kris mà mắt dán chặt vào Phong ( giờ mới thấy toàn bộ khuôn mặt), và cứ mải
mê ngắm nhìn (sỗ sàng quá). Kris không nói gì nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Phong đặt tách cà phê xuống, hoàn toàn không để ý đến cô phục vụ vô duyên kia,
bất ngờ nắm lấy tay Kris, hơi nhíu mày
- Đứng bên ngoài bao lâu rồi?
- 12
phút – Kris thản nhiên đáp
Rồi Phong…mỉm cười. Bây giờ nó mới nhận ra mình bị
gài, nhưng vẫn bình thản nhấm nháp cà phê (giả điên)
- Chẳng phải anh đã cứu
em ra khỏi đó và “đền bù” rồi đó sao?
Nghe đến chữ “đền bù” Kris lập tức bị
sặc và mặt thoáng chút đỏ
- 2 việc đó…em đều là nạn nhân, anh là hung thủ,
chẳng lẽ nạn nhân phải đền ơn hung thủ sao?
- Việc thứ 2 đồng ý hung thủ là
anh, nhưng em là tòng phạm không phải nạn nhân – cười ma mãnh – việc thứ nhất
anh không liên can, là em tự xông vào
Kris vừa cứng họng vừa xấu hổ, cúi mặt
xuống bàn lầm bầm. Phong biết nó đang rủa mình nên chỉ thản nhiên cầm tách cà
phê uống nốt
- Vậy anh muốn sao? – Kris miễn cưỡng hỏi
- Kem – Phong nhìn
về phía quầy kem tự chọn
Kris không nói thêm gì nữa, bước thẳng đến quầy. Một
lúc sau bưng 2 hộp kem về bàn
- Đây, sòng phẳng
Phong nhìn vào hũ kem của
mình, kem…dâu, còn rắc thêm kẹo dẻo đủ màu sắc và dòng chữ được ghi bằng sirô
dâu: I love Pink. Nhìn sang Kris đang điềm nhiên ăn hộp kem chocolate, hắn khẽ
lắc đầu và mỉm cười: “Chơi đẹp lắm Hàn Tiểu Phong” .
Ngày 1 tháng 9
- Xin chào
- Rất hân hạnh được đón tiếp ngài, Trương
tổng
- Không dám không dám, sự kiện lớn như vậy sao có thể không đến được
chứ
- Vâng mời ngài vào trong. Chào Cục trưởng, hân hạnh hân hạnh.
-
……..
Bữa tiệc tổ chức vô cùng quy mô, hội tụ toàn những tai to mặt lớn khắp
Châu Á. An ninh vô cùng chặt chẽ, đặc biệt là việc khám xét giấy mời. Trước khi
vào phòng tiệc, khách phải qua máy dò kim loại, tất cả những nhân viên phục vụ
được điều tra lý lịch kỹ càng và đã qua sàng lọc, giới báo chí cũng bị hạn chế,
phóng viên chỉ được đem giấy bút vào và phải có tên trong danh sách. Muốn trà
trộn vào là vô cùng khó. Khó, chứ không phải không thể..
- Cô Hàm Y??
-
Vâng
- Là phóng viên tòa soạn Timelife?
- Vâng
Người gác cổng cúi xuống
lật giở tờ danh sách
- Được rồi, mời cô vào – mỉm cười
Hàm Y khẽ gật đầu
rồi bước vào. Phòng tiệc là đại sảnh của khách sạn Homi, khách sạn 5 sao đứng
đầu Hàn Quốc. Chùm đèn pha lê rực rỡ treo ở giữa, ánh sáng màu vàng ấm áp và
sang trọng bao trùm căn phòng. Tiếng cười nói rôm rả. Những quan to chức lớn,
những giám đốc tập đoàn tay bắt mặt mừng, hầu hết ai cũng đưa theo phu nhân và
con cái họ theo. Những cô tiểu thư áo đầm thước tha, khuôn mặt xinh đẹp, miệng
cười mỉm chi.
Những anh công tử mặt mày sáng sủa tóc chải bóng loáng, áo vét lịch lãm. Đây
chính là xã hội quý tộc. Đầy những mưu toan và giả tạo.
Hầu hết tiểu thư công
tử ở đây không du học nước ngoài thì đều học ở E.K, nhưng tuyệt nhiên không thấy
hội trưởng Hoàng Thiên Khang hay nhân vật lừng lẫy Dương Thiên Phong đâu.
Hàm
Y cầm giấy bút đi phỏng vấn vài ông lớn, chủ yếu xoay quanh những vấn đề chính
trị. Nhàm chán vô cùng.
Ánh đèn trong đại sảnh đồng loạt tắt.
Không gian tối bao trùm. Chỉ còn ánh đèn chiếu sáng dãy cầu thang xoắn ốc. Một
người con gái xinh đẹp mặc chiếc đầm đỏ sang trọng đang khoát tay một người đàn
ông đầy uy nghiêm bước xuống. Tiếng vỗ tay vang lên. Chính là ngài chủ tịch
Vương Nhân và cô con gái độc nhất – Vương Bội.
Chủ tịch Vương đến trò chuyện
bắt tay với khách. Những câu xã giao theo thông lệ, những lời ca tụng lẫn nhau,
phần lớn là khen ngợi tiểu thư Vương Bội xinh đẹp, tài giỏi,vv…..
Khi tiệc
gần tàn
- Xin lỗi, nhưng có thể độc quyền phỏng vấn ngài được không ạ
?
Lúc này Hàm Y mới có cơ hội đến nói chuyện với chủ tịch Vương
- Thế cô
gái xinh đẹp đây muốn hỏi về chuyện gì?
Vương Nhân nhìn thẳng vào cô phóng
viên trẻ tuổi mỉm cười hỏi
- Không biết có thể phỏng vấn ngài tại phòng riêng
được không, ở đây e rằng không tiện lắm!
- Cô gái, ta không làm chuyện gì phi
pháp cả nên cô cứ việc hỏi tại đây đi
- Được thôi, tùy ngài. Tôi muốn hỏi về
chuyến công tác gần đây nhất của ngài tại Tokyo…
Hàm Y bỏ dở câu.Chủ tịch
Vương Nhân có chút xao động
- Được rồi, đợi ta ở phòng 109
Vừa nói Vương
Nhân vừa ra lệnh cho một người phục vụ đưa Hàm Y