
y ngã. Từ ánh mắt đến gương mặt Bạch Xà đều toát lên sự khinh bỉ đối với chúng.
_ Hừ, mày tới nộp mạng luôn thật tốt quá _ Một tên to con trong số đó nhìn Bạch Xà rồi nhếch môi cười, hắn bẻ tay “răng rắc” thích thú.
Bạch Xà không nói gì. Gương mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía hắn như muốn thách thức khiến tên đó càng tức điên. Dù có biến đổi cảm xúc như thế nào thì khả năng trêu ngươi và chọc tức người của Bạch Xà cũng không đổi. Phẩy tay, hắn ra lệnh:
_ Đánh cho tao!
….
Ngũ Tướng Không Ngai muốn lao tới bảo vệ cho Bạch Xà nhưng ngay lập tức bị Tứ Thần ngăn lại.
_ Làm gì? _ Rin nhíu mày, gạt tay Bạch Hổ ra khỏi vai mình.
Bạch Hổ khẽ làm động tác để Rin im lặng. Anh muốn các cô không lên tiếng bởi có lý do của mình. Thứ nhất, họ theo Bạch Xà hoàn toàn là vì lo cho cô chứ không hề có lệnh từ trên xuống nên để Bạch Xà phát hiện sẽ rất rắc rối. Thứ hai, có một thứ mà họ muốn Ngũ Tướng Không Ngai chứng kiến khi Bạch Xà ra tay. Đây chính là một phần trong khả năng không tưởng của Song Xà. Có lẽ, giờ nên đặt nó với một cái tên khác như là Song Xà Đơn.
Quay lại nhìn, Ngũ Tướng Không Ngai sững sờ. Trước mắt họ, Bạch Xà không mang trên người bất cứ thứ vũ khí nào cả nhưng chỉ phút chốc đã khống chế được cả năm tên. Cô bé mà Bạch Xà bảo vệ vẫn đứng im tại đó, không một tên nào có thể chạm vào một sợi tóc của cô. Đứng nhìn từ xa, họ cũng chỉ thấy bóng của Bạch Xà thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma vô hình xuất hiện bên cạnh nhưng tên kia rồi lại vụt biến mất. Mỗi một lần Bạch Xà xuất hiện cạnh chúng là một lần chúng ngã xuống đất. Đòn đánh không để lại bất cứ vết thương nào ngoài da chứ đừng nói đến chảy máu vậy mà vẫn khiến chúng đau đến nhíu mày và kêu lên. Mặc dù không giết người, nhưng tất cả đều tin rằng mấy tên này cũng phải vào viện dưỡng thương mấy tháng là nhẹ nhất. Đòn đau đến tê người, líu lưỡi, cái đau chạy thẳng lên não cũng đủ cho chúng chừa đến già luôn rồi.
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi ta cũng có thể thấy được khả năng của Bạch Xà đã mạnh lên rõ rệt. Tới mức độ nào thì ta không rõ nhưng nó tàn độc hơn, lạnh lùng hơn rất nhiều so với trước kia. Cướp đi của cô nhịp đập con tim nhưng nó trả lại cho cô sự tuyệt đỉnh về võ thuật.
_ Hừ _ Bạch Xà phẩy tay, hừ lạnh một tiếng liếc mắt nhìn lũ kia đầy khinh bỉ.
Bước tới phía cô gái, Bạch Xà nhẹ xoa đầu cô trấn an. Cô gái vừa sợ hãi vì lúc nãy lại vừa cảm động trước sự giúp đỡ của Bạch Xà. Cô ở lớp cũng luôn dõi theo người con trai này nhưng như tất cả đều chỉ có âm thầm mà thôi. Một phần vì sợ và cũng một phần bởi lẽ cô so với những vị tiểu thư xinh đẹp ngoài kia còn kém xa lắm. Cô cúi đầu, ngượng ngùng, giọng nói run rẩy nói:
_ Cám… cám ơn anh …!
_ Xin lỗi.
Đáp lại cô là lời nói khó hiểu của Bạch Xà. Cô không hiểu, gương mặt rụt rè ngước lên nhìn thì…
“BỐP…”
Cô bẽ ngã xuống, ngất đi ngã vào lòng Bạch Xà. Cô liếc nhìn phía cây cao đằng xa, ánh mắt lạnh khiến cho một số người phải giật mình. Nhìn nhau, rồi tất cả cùng xuất hiện trước mặt Bạch Xà. Giao cô bé cho Tứ Thần, Bạch Xà bước đi. Chỉ còn lại Ngũ Tướng Không Ngai ở lại dọn bãi chiến trường bỏ lại phía sau kia mà thôi. Zin đá vào mấy tên kia, khinh bỉ nói:
_ Đúng là lũ ngu mà.
_ Zin, mau dọn đi đừng nghịch nữa _ Kil nhắc nhở.
_ Dạ _ Zin cười tít mắt, vừa nhảy vừa hát thu dọn đống rác này. Cô bé cùng Gin luôn làm cho mọi thứ trở nên thoải mái hơn.
* * *
Cô bé kia từ từ mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt rung động rồi mở to. Khi ký ức ùa về, hiểu được chuyện gì đang xảy ra cũng là lúc cô gái lại run bần bật kêu lên vì sợ hãi. Ngày hôm nay, đối với một cô gái có cuộc sống tĩnh lặng như cô thì quả thực là rất đáng sợ khi phải trải qua. Bị bắt nạt, suýt bị đánh rồi bị ngất đi và tỉnh lại nơi lạ hoắc này khiến cô gái chỉ muốn khóc nấc lên mà thôi:
_ Bĩnh tĩnh đi, cô sẽ không sao cả.
Người đó xuất hiện trước mắt cô. Tuy nhiên, lần này người đó không xuất hiện trong bộ đồng phục nam như mọi nữa, ngược lại hoàn toàn đó là bộ đồ bó sát của nữ. Mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt cùng chiếc cổ thanh mảnh, trang điểm đậm khiến người đó quyến rũ, thân hình cong từng đường nét bó sát trong bộ đồ da cùng chiếc vòng chữ thập đính pha lê đen khiến người đó; chính xác là cô gái đó mang vài phần hoang dã của một con thú bất kham. Nhưng, chú hổ vằn màu trắng xuất hiện bên cạnh người đó khiến cô không khỏi run sợ mỗi lần nó thở ra hay nhe răng nanh nhọn hoắt của mình.
Bạch Xà ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, chú hổ cũng ngoan ngoãn ngồi ngay bên cạnh. Nhìn cô một lúc, Bạch Xà nói:
_ Tôi sẽ không làm gì em cả nên đừng hoảng hốt.
_ Anh… chị… _ Cô bé lắp bắp không biết nói gì mới là phải, là đúng.
_ Ta là nữ, em có thể gọi ta là Bạch Xà như mọi người. _ Bạch Xà nói. Giọng nói của cô khi nói chuyện với cô bé trước mặt mình đã giảm tông xuống nhẹ nhàng hơn so với thường ngày. Rồi Bạch Xà nhổm người dậy,