Vương Xà

Vương Xà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325365

Bình chọn: 9.00/10/536 lượt.

cởi trói cho cô bé kia để cả hai có thể thoải mái nói chuyện.

Cái tên Bạch Xà này dường như cô bé đã từng nghe ở đâu đó nhưng cô không thể nào nhớ ra được cả. Dường như khá là mơ hồ mà cô chỉ có thể biết được rằng đã từng có ai đó nhắc đến rồi mà thôi. Đột nhiên Bạch Xà tháo chiếc kính gọng đen dày cộp của cô ra, nói:

_ Em sẽ đẹp hơn nếu bỏ kính ra đấy. Đừng lãng phí tuổi xuân cùng nét đẹp của mình như vậy.

Cô bẽ ngỡ ngàng trước lời nói của Bạch Xà. Lần đầu, từ lúc sinh ra tới giờ mới có người khen cô xinh đẹp. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn vào chiếc gương Bạch Xà đưa ra mà nhận ra đẹp chỉ đơn giản là như thế. So với Bạch Xà cô có thể không bằng một phần một góc nhưng nếu Bạch Xà nói vậy cô tin mình cũng có ít nhiều sắc đẹp.

Đúng lúc đó, cánh cửa gian phòng bật mở, một người đàn ông tẩm tuổi trung niên lao vào. Ông ta ôm lấy cô bé kia đầy lo lắng và xót xa.

_ Cha… _ Cô bé nghẹn ngào trong lòng, bàn tay cũng ôm chặt lấy cha mình.

Bạch Xà nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng khẽ động. Tuy nhiên, chỉ là một chút thôi. Bởi lẽ, người bị phản bội như cô nào có quyền ghen tỵ và cái quyền được nhận yêu thương từ ai đó cũng mất lâu lắm rồi. Trong cô, tâm nguyện duy nhất chính là “trả thù”.

_ Bạch Xà.

_ Ông ta đồng ý rồi ạ? _ Bạch Xà quay lại hỏi. Bất giác cái bóng cô đơn nãy của anh nhìn thấy ở cô biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của cô.

Hơi sững lại nhưng rồi anh cũng khẽ gật đầu. Người đàn ông kia vỗn chính là nhà chế tạo súng hàng đầu thế giới nhưng ông đã rút khỏi nơi bom đạn đó mấy năm nay rồi. Chỉ vì kế hoạch phía trước, mục tiêu cuối cùng mà anh phải dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu này để ép ông giúp mình. Tình thương của người với người không có ở nơi anh sống, nó chỉ tồn tại và hiện hữu nơi những kẻ có cuộc sống gọi là “gia đình toàn vẹn” kia mới có mới cảm nhận được mà thôi. Nơi không có tình thương, nơi những đứa trẻ bị vứt bỏ làm gì có quyền được yêu thương. Đó không biết là yếu điểm hay nhược điểm của những con người như anh nữa… !!!



Màn đêm buông xuống, Bạch Xà nhẹ bước trong đêm tối. Một chiếc áo mỏng manh, mặc cho gió lạnh quất vào mặt vào người, Bạch Xà cứ bước như thế. Những bước chân nhẹ không phát ra tiếng động gì như mèo hoàng đi đi lại lại quanh khu rừng gần bang. Tấm áo trắng mỏng manh khiến cho người ta cảm tưởng cô như một cô hồn phiêu dạt từ nơi nào đó đến mảnh đất dữ này trong đêm tối. Nếu ai đó mà vô tình bước qua khu rừng này, chạm phải cô sẽ ngỡ cô là một hồn ma vì một lý do nào đó mà còn vương vấn trần gian, chưa chịu siêu thoát. Và có lẽ, kẻ đó sẽ nghĩ rằng: Người nào lại đi phụ tình một cô gái xinh đẹp nhường này vậy?

Phía xa, một ánh mắt dõi theo cô. Ánh mắt lạnh ngắt không độ ấm nhưng sáng quắc như ánh mắt của một chú báo đen trong đêm. Tuy nhiên, đôi mắt đó lại chưa một lần rời khỏi hình bóng trắng nhỏ bé, đơn côi phía xa đang hòa mình với màn đêm kia. Cô ở nơi đó, hòa mình vào với bóng đêm cũng như người đó cứ như vậy tĩnh lặng, không một tiếng động theo dõi bước đi của cô. Vô thanh, vô thức cứ như vậy mà nhìn theo cô, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không phát ra tiếng. Hình ảnh này làm cho người ta cảm tưởng cô như đang bị một con quỷ dữ nhắm lấy và chỉ còn chực chờ thời cơ mà nuốt trọn cô mà thôi…

Bỗng dưng, cô ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía nơi tận cùng của bóng đêm – nơi che giấu bóng hình người kia. Tuy nhiên, nơi đấy chỉ còn khoảng không mà thôi, chẳng còn thứ gì khác nữa cả. Không biết, người nam nhân lạ mặt kia đã biến mất từ lúc nào. Và cũng phải nói rằng, cảm giác – giác quan thứ sáu cô vô cùng nhạy bén nên mới có thể đủ khả năng nhận ra có người đang theo dõi mình, kể cả cho dù người kia không phát ra âm thanh, cũng không gây cử động gì cả.

Không thấy ai, Bạch Xà xoay người bước đi về bang. Đã đến lúc cô quay trở về rồi, trước khi để lũ quỷ đói đánh hơi thấy mùi của mình thì nên về thôi.

Khi bóng cô biến mất, bóng đen kia lại xuất hiện ngay tại trỗ cô đứng ban nãy. Người đó ngẩng đầu, thả người vào trong không gian, nơi đây vẫn còn vương lại một mùi hương thân quen của cô dịu nhẹ thoang thoảng đâu đó. Là gió đưa hương thơm này vây lấy anh để cho trái tim trong lồng ngực anh kia còn đập…

_Chủ nhân _ Tiếng nói khẽ phía sau làm anh mở mắt. Dòng cảm xúc cũng vô tình bị cắt đứt, hương thơm thoáng kia cũng tan theo không khí. Quay lại, nhìn họ như muốn nói rằng anh đang nghe.

_ Những tên bám theo đã bị giết sạch rồi ạ.

Anh khẽ gật đầu, ngẩng măt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời cao cao, xa xa. Anh nói:

_ Hãy đi và gọi họ tới.

Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực của anh vang lên khiến cho không khí cũng phải chuyển màu. Một làn gió lạnh thoáng qua, anh biến mất chỉ còn lại nơi đó – một không gian u ám của cánh rừng ban đêm bị anh nhấn chìm trong màu đen của màn đêm khi trăng cũng biến mất tự lúc nào.

***

Đêm hôm sau, khi trên đường làm nhiệm vụ trở về, Bạch Xà bị chặn


Polaroid