
chỉ giúp
được bạn đến đây thôi, phần còn lại nên để Lạc Trung tự lựa chọn phương thức
của riêng mình.
Khả Vy nối gót, tầm này về chắc Lạc Thiên sẽ không nói muộn. Trong sảnh vũ
trường sắc màu u ám là thế, lác đác các nhân viên dọn dẹp thế mà thế giới bên
ngoài trong lành quá. Cô cầm hộ Gia Minh một chiếc túi mà khi nãy lúc theo ra
ngoài có một người bịt khẩu trang mặc đồ lễ tân nhờ chuyển giúp. Chỉ dừng lại
chút thôi mà anh đi nhanh quá, hớt hải theo, khi đến gần nơi anh đứng thì thấy
có một vài người chờ sẵn, trực chờ để bắt tay anh.
- Vũ Gia Minh, nhân viên nhờ tôi đưa anh cái này ! - hả Vy thở dốc, vịn thành
tường nghỉ ngơi, tay còn lại giơ lên cầm túi xách.
- Cút về đi, tôi không quen biết cô !
Trừ tấm lưng to lớn vững vàng tĩnh lặng của anh, âm thanh của câu nói nghe mới
nặng nề và dứt khoát làm sao. Nếu như mọi lần cô sẽ ném chiếc túi về phía anh
và bỏ đi thật, nhưng dự cảm cho cô sự phá đoán khác. Đúng thật bất ngờ trước
những lời phũ phàng ấy, Vũ Gia Minh trong hiểu biết của cô là người không biết
đối nhân xử thế, mà lúc này, có lẽ đôi mắt sau mái tóc kia mới có câu trả lời.
Để rồi có một giọng nói khác vô tình:
- Vũ Gia Minh, anh bị bắt vì tội tàng trữ chất ma túy !
Dường như chẳng mấy ai nhận ra sự có mặt của đội ngũ cảnh sát nghiệp vụ trong
hộp đêm. Vũ Gia Minh không hề tỏ ra nao núng, việc vượt qua được hàng rào bảo
vệ nghiêm ngặt và gài người vận phục trang của bar chứng tỏ đằng sau đám thi
hành phát luật này phải có kẻ giật dây. Anh chỉ là không muốn kẻ vô tội bị kéo
vào trò chơi của gia đình mình. Chẳng cần phải nghĩ ngợi cũng đưa ra cam đoan
trong chiếc túi đen bọc da cá sấu kia chứa đựng thứ hàng lóng, và Khả Vy vô
hình chung bị cuốn vào.
Không một vũ trường nào trên thế giới không phân phối và tiêu thụ chất kích
thích. Mấu chốt ở cấp độ loại hàng hóa chứ không phải cấm đoán hoàn toàn., Vũ
Gia Minh là người cẩn trọng, anh tuyệt đối nói không với hàm lượng chất cocain
vượt kiểm soát, từ chối mọi sản phẩm gây nghiện với hoạt tính cao, chứa phần
trăm tổn hại tới sức khỏe lớn. Chiếc thẻ Passport là một lý thuyết chứng minh,
muốn vào câu lạc bộ của Vũ Gia Minh, bạn phải đáp ứng yêu cầu tài chính để chi
trả cho những viên thuốc đem lại cảm giác thăng hoa nhất thời vô hại.
Vũ Gia Minh có bằng chứng kháng cáo, nhưng cô gái kia thì không, chưa kể cô ta
vừa đi tắt theo lối hành lang của casino mini đi ra, theo luật pháp người trên
hai mốt tuổi mới có quyền đặt chân vào. Dù thế nào Cao Lạc Thiên cũng là khách
quen mặt, danh dự này ở đôi bên, anh biết rằng gặp cô ta là điều không may mà.
- Các người giữ tang vật là đủ, con nhỏ kia tôi thuê nó vận chuyển, không mắc
mớ ! Tôi sẽ đến đồn !
Khả Vy trân trối nhìn Vũ Gia Minh chìa cho một thanh niên khác còng tay rồi phủ
một tấm áo che tránh thị phi. Cô rồi sẽ biết chất hóa học trong cái bọc này là
sự thèm khát của biết bao con nghiện.
- Điều 293 trong khoản lệ 45, hành vi của cô ta là tòng phạm ! - Viên cảnh sát đã
nhận một khoản tiền lớn « mời » công tử nhà họ Vũ về hầu tòa, không lẽ nào lại
bỏ sót thiếu phu nhân nhà họ Cao. Cứ thử xem nếu không có cô gái này thì còn
lâu mới có chuyện Vũ Gia Minh để bị dắt mũi. Giữa đàn ông với nhau, họ luôn tôn
trọng người phụ nữ của bạn và tìm cách bảo vệ. Có cô ta hẳn sự việc sẽ trôi
trẩy, cần phải rút khỏi hộp đêm thật nhanh chóng để tránh người nhà họ Cao biết
sẽ to chuyện.
Đám bảo vệ thân tín nhất của Vũ Gia Minh ngán ngẩm thở dài, lũ vô dụng cậy uy
quyền của thiết chế nhà nước liệu sẽ giữ được anh cả trong bao lâu. Họ không
quan ngại bởi anh cả thuộc nằm lòng từng lời phán xét và chẳng cần tốn nước bọt
giải thích, tấm chi phiếu có đủ sức nặng để khống chế, mang lại sự trở về ngang
nhiên và việc vận hành tự toại của chốn hồng trần.
Trên chiếc xe dân dụng, Khả Vy bị những cánh tay thô bạo đẩy xuống hàng ghế
cuối, ngồi bên Vũ Gia Minh. Ban đầu cô nơm nớp lo hoắng, lần đầu tiên cô tận
mắt trông thấy miếng hợp kim hình số tám, trông nó vô tình như chính lòng dạ
con người trong bể khổ. Trái lại, người bên cạnh bình thản ngắm cảnh phố phường
tấp nập truyền cho cô một niềm dũng cảm mãnh liệt. Có anh ta ở đây, cô chẳng
cần phải nghĩ gì hơn.
Vũ Gia Minh có suy nghĩ của riêng anh, người ngoài chìm đắm vào đôi mắt đơn
thuần nắm bắt chủ sở hữu vốn là một người thờ ơ, lãnh đạm, tự chủ và không gì
hơn. Chính vì họ nhìn một phía, trực diện ngưỡng mộ gia đình giàu sang, sống
trong nhung lụa, cha là chủ thầu xây dựng lớn, con trai có khả năng biến mọi
thứ thành tiền mà có ai hay một góc khuất không hề phẳng lặng nơi tâm hồn cằn
cỗi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng viện cảnh sát, anh chỉ đáp lại sự bám sát của Khả
Vy bằng một câu nói không ngữ điệu :
- Đừng nói gì !
Chân trước đá chân sau, Khả Vy vừa nhìn ngang dọc vừa thắc mắc về lí do mình bị
giám sát bởi hai cảnh sát viên, họ kéo cô sang phòng bên cạnh nơi Vũ Gia Minh
rảo bước vào. Chiếc túi đương nhiên cũng theo anh rời khỏi cô.
<