
nhiều
nhiều rồi.
- Không có gì ! Anh chỉ cần chú ý vệ sinh chỗ bỏng và bôi thuốc thường xuyên là
sẽ khỏi thôi ! À, anh Hùng, để em lấy áo của anh Thiên đưa cho anh mặc !
- Ừ ! Phiền Khả Vy nhiều ! - Trần Hùng mang áo may ô, anh dùng tạm chiếc áo
khác của bạn. Anh hơn cô bốn tuổi nhưng vẫn thường gọi chị dâu cho thân thiết.
- E hèm ! - Tuấn Kiệt húng hắng ho, anh giả bộ kêu đau để chiếm lấy sự quan tâm
của vợ bạn. Hết rồi lại đến Trần Hùng, họ thi nhau tiếp chuyện Khả Vy, để ai
kia ra rìa.
Lạc Thiên ngồi một mình một góc, soi gương và lẩm bẩm một mình. Đúng là đồ dở
hơi, chồng bị thương không lo lại đi chăm kẻ khỏe mạnh. Hai tên kia cũng vô ý
vừa thôi chứ, mình bị đau nhất mà không thèm hỏi han. Còn nữa, rõ ràng mình mới
là người thân mà cô ta lại ngồi giữa hai tên hám sắc kia à ?
- Trần Hùng ! Lấy cho anh ly nước !
- Em đang thiếu năng lượng đây ! Anh tự đi mà làm !
- Tuấn Kiệt !
- Cậu còn thiếu tôi một bữa cơm đấy ! - Không giúp là không giúp, Tuấn Kiệt trở
lại với câu chuyện của mình. Anh và Trần Hùng muốn xem tên bạn chí cốt này chọn
vợ hay chọn bạn.
Đời nào con Cáo lấy nước cho mình chứ, Lạc Thiên không đòi hỏi thêm. Buồn bực
kinh khủng, ba con người kia đang cười đùa hớn hở, không ai thèm để mắt tới
anh.
Nghĩ cũng thấy thương, Trần Hùng dừng cuộc chơi tại đây :
- Thôi thôi, giả chị dâu về cho Lạc Thiên này ! Nói chuyện với chị dâu chán
chết đi, cứ tý tý lại quay sang nhìn chồng chẳng vui tẹo nào ! Còn món thịt
nữa, anh Tuấn Kiệt, chúng ta vào bếp coi xem thế nào !
Hai người đứng dậy khiến lớp đệm trên ghế sofa lún xuống. Lạc Thiên ngồi đầu
ghế lấy gương che mặt, lấp ló nhìn người đối diện. Trông anh lúc này kém hoàn
hảo quá, thì ra con Cáo cũng biết chừng mực đấy.
- Đưa bông đây tôi bôi thuốc cho ! - Khả Vy đứng dậy đi vòng qua bàn sang ngồi
cạnh, môi mím lại vì khuôn mặt tồi tội của chồng. - Đồ hấp, cái mặt quan trọng
nhất phải trị thuốc đầu tiên, anh nhìn xem, mặt anh giờ như bị chứng cá ý !
- Làm sao nào? Phải nhường bạn bè trước ! Có… vợ rồi thì… đẹp trai để… hai tên
kia ghen ghét à ! - Lạc Thiên trẻ con đưa mặt cho cô tút tát lại giùm. Anh đã
nói không cần thì cô phải tự hiểu ngược lại chứ, lúc rồi lẽ ra phải nằng nặc
chăm sóc anh trước.
- Thế á ! - Khả Vy vô cùng nhẹ tay, khoảng cách của hai người lúc này đã xích
lại rất gần.
Về phần Tuấn Kiệt và Trần Hùng, sau khi mở vung nồi thịt ra, nhìn những « cục »
thịt không hề đen đen, vàng vàng, chay cháy lấy làm ngạc nhiên. Cứ tưởng thiếu
gia Thiên gờ m, thì ra cũng mát tay.
- Không đâu, chắc là do vừa rồi tụi mình tắt van ga nên chưa cháy ! - Trần Hùng
lắc đầu. Thực ra là nhờ Khả Vy đã cứu cánh Lạc Thiên, cô đã tắt cả hai bếp.
- Giờ cậu có muốn thử không ?
Tuấn Kiệt đưa mắt về cái nồi, cũng muốn coi xem.
- Ọe ! Khiếp quá ! Cái thế gì thế này ! Kinh tởm đến tận già !
Miếng thịt ngay lập tức bị chặn ở cơ quan vị giác, các đầu dây thần kinh liên
tục gửi tín hiệu về trung khu phân tích thần kinh. Theo phản xạ, Trần Hùng và
Tuấn Kiệt phỉ nhổ cái thứ « rác rưởi » - thành quả lao động của người khác.
*
Tại phòng số 27, tầng một của bệnh viện Thái Thịnh…
- Xin chúc mừng quý bà, thai nhi đã được hai tháng tuổi và phát triển bình
thường, khi lớn lên cháu sẽ trở thành một quý ông lịch lãm !
Vị trưởng khoa sản trực tiếp tiến hành siêu âm cho thai phụ, ông làm đúng trách
nhiệm của một lương y nên không thể biết niềm vui ẩn sau đôi mắt của người phụ
nữ mang trong mình dòng máu « tương lai » nhà họ Cao. Nghịch lí rằng, chính anh
trai của thai nhi này còn lớn tuổi hơn cả mẹ bé, và bé sẽ có một chỗ đứng nhờ
người anh đó.
*
Quán bar sáng thứ hai là thời gian nghỉ ngơi của hầu hết đội ngũ nhân viên. Vũ
Gia Minh mới chợp mắt được vài phút, đối với anh cuộc sống về đêm ở thành phố
này quyến rũ hơn ánh ban mai kia nhiều. Anh thích không khí xập xình đầy cám dỗ
do chính mình tạo ra, kết thứ nước đỏ trong vị đắng của rượu nho, yêu góc thác
loạn của cuộc sống, chính nơi mà mọi thứ trở nên điên cuồng, hoang dã ấy vạch
trần xuồng xã bản chất của loài động vật cao cấp thuộc bộ linh trưởng.
Mỗi người có một cuộc sống riêng, Lạc Trung theo đuổi sự nghiệp của gia tiên để
lại, vị trí phó Tổng được anh lựa chọn và mục tiêu vươn xa hơn. Hay như Lạc
Thiên, Trần Hùng, Tuấn Kiệt cân bằng giữa công việc bộn bề và những cuộc vui
nhởn nhơ. Vũ Gia Minh từ bỏ cơ hội ngồi trên tòa thị chính cao sang, chỉ tay
sai khiến đám nhân viên vận hành guồng máy công việc, anh tìm cho mình một
hướng đi khác mang đậm tính xã hội đen.
Không thể phủ nhận những mặt tích cực của việc hoạt động các quầy rượu, vũ
trường, nhưng phần lớn lợi bất cập hại. Vũ Gia Minh tương đồng với nhân tố màu
đen đó, điều khiển chuyển động hư hỏng của giới trẻ hiện hành.
Không sai, chính bởi tính chất công việc nên anh luôn gằn mặt và « máu ». Nếu
không, sao có thể