
bản địa mà ban đầu đem ngôn
ngữ Mỹ Latin lai căng sử dụng.
- Bảo vệ, tiễn khách ! - Anh đủ bình tĩnh để kìm cơn nóng giận.
- Damn ! Con nhỏ đó có cái gì mà ghê gớm, mượn của chú em một đêm thôi mà.
10000 Bảng Anh ! Tao sẽ bo riêng cho nó, chú em hưởng tất được chưa?
- Tao nói lại, Vũ Gia Minh này không phải hạng buôn người, càng không tàng trữ
gái m-ạ-i d-â-m.
- Idiot ! Stupid ! - Y có một màu mắt xanh và mái tóc vàng buộc thành chỏm hạt
đậu phía sau gáy, cơ thể lực lưỡng cùng đám đô con theo sau cho phép y ném
nguyên chai rượi còn nguyên xuống mặt bàn.
Đổ vỡ, một giọt đỏ bắn lên tận con mắt, khiến hắn trở lên dữ tợn và long sòng
sọc con ngươi nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh đâu có làm trái đạo lý, anh bình thản đứng dậy kết thúc. Cái dáng
thư sinh lướt ngang qua khiến bọn tây điên tiết, chúng ra khỏi quán bar khi đã
xô đạp hàng chục chiếc ghế và lượn vào một ngõ kín.
- Thưa bà, không ăn thua. Tiền giải quyết được tên chủ ! Hắn giữ con nhỏ lắm,
chúng tôi không thể !
- …
- Được thôi! Triển khai cái loa phóng thanh theo cách khác đi ! Bà già đừng
quên thù lao cho lũ này!
- Được rồi, ta ròi sẽ thu xếp ổn thỏa chỉ cần mấy người kín miệng.
Cao phu nhân vội vàng gác máy khi Lạc Trung đẩy cửa bước vào, anh tới để hỏi ý
kiến cho dự án khánh thành chung cư.
- Sao vậy mẹ ? - Anh đã nhìn thấy nét thiếu bình tĩnh khi bà giấu chiếc di động
trong lòng bàn tay.
- Không có! Mẹ… nói chuyện với phu nhân nhà họ Hoàng thôi… Có việc gì cần thông
qua ?
Chương 11.3 : Mẹ vợ -
Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
Khả Vy chân sáo bước xuống lầu, thói quen cô vẫn hay chạy nhảy khi Lạc Thiên
không có nhà. Lập tức giọng nói người quản gia già đáng kính vang lên:
- Cô nên nhớ mình không có một mình, phải ý thức đứa trẻ trong bụng là ai?
Không chừng là người thừa kế tập đoàn Trường Tồn đó, dù giả hay thật cô luôn
luôn phải tuân theo. Chứ loại con gái cứ hơ hớ, tơn tởn chẳng ra làm sao cả !
Vô văn hóa ! Để cửa đấy tôi ra mở, cô thì làm gì có người nào tới gặp, chắc
người ta nhắn cậu chủ !
- Dạ, cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn ! - Khả Vy chạnh lòng, cô đi
vào gian bếp rửa bát bữa sáng. Tiếng chuông ngoài cổng vang lên thêm một lần
nữa.
- Này, đừng dùng lọ rửa bát, mùi lắm! Tôi thấy trong phòng tắm của cô có cái
chai hương thoang thoảng nên mang xuống, đem ra mà dùng.
Khả Vy theo hướng tay bà nhìn về thứ dầu thay thế, có thể làm sạch bát bằng thứ
hóa mỹ phẩm trong nhà tắm ư ?
- Bác ạ, đây là sữa tắm, không dùng để rủa bát, nếu bác sợ mùi cháu sẽ tráng
nhiều nước lên là khử mùi được ạ !
- Lời tôi nói hay cô nói đúng? Đừng tỏ ra thông thái trước mặt tôi, tôi bảo cái
nào thơm thì nó đáng để sử dụng, đừng có bủn xỉn cá nhân, nhà họ Cao đâu có hẹp
hòi gì với cô !
Khả Vy biết mình không nói lại bà đành âm thầm nghe theo, xưa nay chưa ai dùng
sữa dưỡng thể để kì cọ chồng bát cả, rồi khi Lạc Thiên về anh cười cho mất.
- Cậu muốn nhắn gì với cậu chủ nhà chúng tôi ? Cậu ấy đi làm, tôi sẽ chuyển
lời.
- À không, có bưu phẩm gửi cho người nhận là Triệu Khả Vy, nhà số 888 đường Cừ
Nguyên. Xin phép cho tôi gặp người ấy để ký tên xác nhận.
- Ờ, đúng địa chỉ rồi, cô ta không có nhà, để tôi ký giùm !
Người thanh niên lưỡng lự rồi cũng tin vào cặp kính đắc lão của người già, anh
chuyển hàng và hoàn thành nghĩa vụ.
Bà quản gia không tin rằng người nhận là Khả Vy, hơn nữa để đảm bảo tính vô
hại, bà tự tiện mở ra xem. Hai chiếc điện thoại đặt bên trong kèm phụ kiện và
sổ tay hướng dẫn, bà đem vào :
- Của cô này, ai gửi nhầm địa chỉ chứ lại đem tặng cô chiếc điện thoại đắt tiền
thật phí !
- Dạ ? - Khả Vy dừng việc, cô lau tay cẩn thận rồi mới nhận lấy từ bà. Bà tuy
hạ thấp cô nhưng không hề sai, cô cũng có bưu phẩm từ người ta sao ? Một chiếc
cảm ứng HTC y chang chiếc bị hỏng và một chiếc Nokia cục gạch khiến cô “A” lên
một tiếng, thì ra là của Vũ Gia Minh. Anh ta sòng phẳng và hào phóng ghê, chắc
cái dùng để chơi rắn này là quà hối lộ cho mái tóc đây mà. Khả Vy cười rạng rỡ
niềm vui, đôi tay nâng niu chiếc điện thoại mệnh giá nhỏ hơn.
- Những hai cái cơ à, già này xưa nay có biết tới di động là gì đâu ?!! Kể ra
có cái dùng cũng hay.
- Dạ ? Khóe môi vẫn tươi tắn, cô không vui vì được bù đắp tài sản, mà thích thú
ở một chút tâm lí và chia sẻ của Gia Minh. Anh có nhiều đồ đáng kể về phương
diện cao cấp nhưng bên cạnh anh luôn có một cục gạch xấu xí mà vững bền. Cô
không để ý tới lời nhắc khéo của bà ta.
- E hèm! Bọn trẻ các cô thích cảm ứng sành điệu. Cái cổ đại này ai thèm dùng
nữa !
- Hì hì, không đâu ạ ! - Giống như Lạc Thiên, thật khó hiểu khi anh cam tâm
chấp nhận tiểu vô sản là cô dưới cùng mái nhà, Khả Vy trầm tư kì lạ.
Con nhỏ này, nói như thế mà chẳng tinh ý tẹo nào. - Thôi, cô dùng cái màu mè
cho hợp với cậu chủ, còn thứ đen trắng để tôi dùng cho đỡ