Snack's 1967
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329324

Bình chọn: 9.5.00/10/932 lượt.

, nhân lúc đèn đỏ anh cởi phăng áo
khoác ra, dựng cổ áo phông lên, giật lấy tấm kính, chuốt lại mái tóc. - Nhìn kĩ
lại mặt hàng đi ! Coi xem anh có giống sinh viên năm cuối không ? - đã thế anh
phanh hết cả hàng ba chiếc cúc cho gàu, đeo chiếc kính râm ưa chuộng.

- Cái đồ cưa sừng làm ghé ! - Cô hừ mũi, lăm lăm ngã tư tới, vừa hay chiếc ô tô
của anh dừng ngay lúc đèn xanh chuyển màu.

- Lạc Thiên, anh nhìn vào đây nhá !

Đèn flash lóe sáng, Khả Vy nhỏm người lên, năm đầu ngón tay trái rẽ một đường
chính giữa vào tóc mái Lạc Thiên trong khi ngón trỏ bên phải giữ phím chụp
hình. Bức hình cho ra là một khuôn mặt thiểu não với hai con ngươi mở to ngước
lên choán giữa màn hình, đặc biệt phong cách thời trang những năm đầu thế kỉ 21
gây ấn tượng khó phai. Khả Vy trở về ghế, thắt lại dây an toàn, rồi cười như sẽ
không còn được cười nữa.

- Quỷ tha ma bắt, em làm trò gì thế ? - Lạc Thiên bị chọc quê nhưng vẫn phải
giữ tay lái, lăn bánh khi tín hiệu dành cho người đi bộ thay đổi.

- Em có làm gì đâu, điện thoại của anh, giả anh... nè ! - Khả Vy tinh ranh đặt
chiếc di động vào đúng chỗ của nó. Lạc Thiên càu nhàu và phát “sốc” khi xem
hình ảnh, anh chọn lệnh xóa vĩnh viễn.

- Là lá la ! - Khả Vy ngó nghiên nhìn đường phố, cô cười mẩm, không ngờ lại có
cách trả thù hay ho đến thế.

- Ring ring ring !

Lạc Thiên thấy bộ dạng vợ rất nghi, cô chụp hình để rồi đưa mình xóa đi thôi ư,
không hề có hành tung bắn bluetooth, hay vì mình vẫn đẹp trai quá nên thất thế,
rồi anh nhìn vào điện thoại, Tuấn Kiệt và Trần Hùng cùng mời tham gia gọi nhóm,
anh cũng chẳng ngại cô mà nhấn loa ngoài thay vì phải luồn dây tai nghe.

- Ặc ặc ặc ! Ha ha ha !

- Hai cái người này, chưa gì đã cười điếc hết cả tai, có chuyện gì nói mau tôi
đang đi trên đường !

- Anh Thiên / Ông Thiên có quả tự sướng trước ống kính độc nhất vô nhị quá nhỉ
!!!!!!!! Có lẽ thành xu hướng cho độ tuổi hồi teen học tập ! Ha ha ha ha ha...

- Vô duyên ! Phụt ! - Lạc Thiên cắt liên lạc với họ khi cuộc đàm thoại còn chưa
được một phần ba phút. Tiếp đến anh quay sang cô vợ “thảo mai” của mình trì
triết - Được lắm, tối nay em không sống được với anh đâu ! À, đêm nay chứ ! Dù
gì anh cũng có chìa khóa sơ cua tất cả các phòng ! Hehe ! - Lạc Thiên giỏi cái
đe dọa vợ bằng cách này ( mà anh cũng chỉ có mỗi món nghề đem răn đe con Cáo
thôi).

- Đừng hòng ! - Khả Vy tự trách mình ngu ngốc, ai đời lại động đến ổ kiến lửa.
Cô chấn an bản thân và dự định sẽ chèn một cái tủ trước cửa phòng.

- Két !

Cuối cùng sau nhiều pha châm chọc không thua nước nhau họ đã về tới nhà, căn
biệt thự mở sẵn cổng và có ánh đèn từ trong hắt ra.

- Trước khi đi em không khóa cổng sao ?

- Chính anh là người ra sau cuối mà !

- Vậy ai đã bật đèn trên phòng em kia ?

- Trộm... mmmmmm ! - Khả Vy hét toáng lên khiến âm thanh vang vọng trong ô tô,
Lạc Thiên nhanh nhẹn bịp miệng cô lại, đúng là bọn đàn bà con gái chỉ có thế là
lanh chanh.

- Trật tự nào, ở đây an ninh tốt làm sao có trộm được ! Hẳn y là người trong
gia đình, hoặc có một hình nhân Lạc Thiên hay Khả Vy nào hoặc cả hai cùng tồn
tại song song với cuộc sống của chúng ta ! Ma ?

- Úi úi, đừng đừng, con sợ ma lắm ối làng nước ơi ! - Khả Vy hình dung đến hai
xác người trắng bợt vận phục trang của cô và anh lởn vởn quanh nhà, có khi hai
con ma đó tự tiện dùng đồ một cách ngang nhiên.

- Đùa đấy, có thế mà cũng sợ ! Nhưng là ai được nhỉ ?

Lạc Thiên tháo dây an toàn cho Khả Vy, anh mở cửa xuống, cô chuyển người sang
ghế anh rồi cũng thoát ra ngoài luôn, co rúm nấp đằng sau tấm lưng vững vàng.

- Sợ ma như thế dê con cười cho đấy !

- Xì xì, anh giỏi thì vào trước đi !

Lạc Thiên lừa cô sải bước rộng, anh đi vào trước, Khả Vy không thể tỏ ra can
đảm hơn, cô nhón chân nhanh theo.

- Ai vào nhà của chúng tôi vậy ? - Đứng trước bục cửa, anh xoạc chân rộng ngang
vai, chống hông đầy khí thế khiến Khả Vy bắt nhịp đứng phối hợp tạo dáng.

Một bóng người từ trên lầu thoạt xuất hiện, vóc dáng mảnh khảnh, tiếng giầy cồm
cộp gợi về quá khứ xa xôi. Lạc Thiên đưa tay ra sau giữ Khả Vy lại gần, bao bọc
trong vòng hơi ấm.

-

Xin chào
cậu chủ, cô chủ, tôi được cử tới đây để chăm sóc cho bé con sắp chào đời của
hai người, hay nói cách khác tôi sẽ là v-ú-n-u-ô-i lo toang mọi việc trong nhà
và sức khỏe của cô chủ. Tôi đã dọn đồ đến đây, vì nhà chỉ có hai phòng nên tôi
sẽ dùng chung phòng với cô chủ, không phiền chứ ?

Lạc Thiên và Khả Vy há hốc miệng trước một phụ nữ trung niên đeo cặp kính dày
kèm theo nốt ruồi gần cánh mũi. Thân hình bà xương xương và tóc búi thấp sau
gáy, hệt như vị quản gia bước ra từ « truyền thuyết ».

- Không, chúng tôi đã sát nhập cùng phòng, Khả Vy ở phòng tôi, phòng cô ấy toàn
quyền cho bà sở hữu đó ! - Anh hoàn toàn có thể cam đoan chính người mẹ yêu quý
đã « ban tặng » con người này đến đây.<