
nhiều bộ đồ chưa mặc, bụng vẫn còn chưa lộ lắm. Anh có
thẩm mỹ chọn cho bác đi, em thích mua đồ cho người lớn tuổi. - Không vì cô sợ
bà ta, do cô mong ước có cha mẹ, ông bà để báo hiểu mà đâu có được.
Lạc Thiên chống sườn đứng ra giữa cửa hiệu dành cho người xế tuổi. Anh đề xuất
một vài bộ đồ nhưng bà quản gia lắc đầu, cái thì bà chê mặc đen da, cái thì
rộng thùng thình, cái lại bó chẽn, áo ren thiếu vải…
- Khả Vy, anh không hiểu em có thể nhẫn nại với bà ta được đó ! Kệ em đấy, anh
đi chọn đồ cho mẹ dê con của anh! - Nói rồi anh vờ bước đi đoán chắc cô sẽ theo
mình nhưng không, cô gật đầu rồi tiếp tục tư vẫn cho bà già gàn dở.
- Em không đi à ?
- Không ! Anh đi đâu đó cho thỏa mái, khi nào mua được cho bác thì em gọi. Hi
hi, là anh tặng bác nên em không tranh phần thanh toán đâu.
Lạc Thiên chẳng nói được gì, lúc này cô dịu dàng và đoan trang quá, ứng với mỗi
phong cách sống của cô anh đều cảm thấy thỏa mái và dễ chịu vô cùng. Khi cô
nghịch ngợm anh cũng hóa trẻ con, khi cô đành hanh anh càng muốn chiều chuộng,
và khi cô yếu đuối anh sẽ ở bên cạnh mà chở che. Anh bước ra cửa sau khi lén
chạm má cô, hai cái má đỏ hây hây sẽ in đậm mãi trong tiềm thức.
Nhưng sự thật Khả Vy không hoàn hảo như những gì anh mong đợi, bề ngoài cô hoạt
bát, kiên nhẫn bên cạnh mụ - phù - thủy - khó - tính ( theo phép so sánh của
anh), hễ bà chê bai trang phục do người bán hàng chỉ cho cô lại làm dịu cơn
nóng của họ. Quả thật bà quản gia chẳng dễ mến tẹo nào, dường như bà không bắt
nạt được Lạc Thiên nên ưa lên lớp cô vậy, bà không chọn được đồ ưng ý lại quay
ra trách móc cô rủ rê mình đi mua sắm. Chưa hết, người phục vụ tận tình như thế
bà cho rằng thiếu nhã ý, nên không mua, không thèm bất kỳ sản phẩm nào. Nhưng
cái chính thứ khiến bà ái ngại là số tiền bỏ ra chỉ để mua mấy đường may khéo
léo, về điểm này Khả Vy đồng tình. Cô vẫn chưa theo kịp thói quen phung phí của
dân nhà giàu, mà có lẽ cô đủ thực dụng để kiểm soát được mình thuộc về giời hạn
nào. Dù sao chăng nữa, cô thay đổi cách đối nhân xử thế, tất cả đều xuất phát
từ tình thân gia đình. Nếu họ bắt cô hai mặt, mềm mỏng - đỏng đảnh vì một bé dê
con nào đó, vì kỳ vọng của anh cô sẽ sống theo vai trò của con rối.
Cuối cùng thì Lạc Thiên cũng chờ được đến lúc cô vợ di chuyển sở thích sang làm
đẹp bản thân. Anh đã lựa kha khá váy bầu trực chờ người đến.
- Nhiều như vậy sao ? - Khả Vy ngạc nhiên trước một sạp váy vóc bày trước mắt.
Cứ cho cô sẽ chọn một vài chiếc nhưng thật xa xỉ và tốn kém. Quá khứ của cô chỉ
là một bộ quần áo mới sáu đứa trẻ chia nhau mặc, còn lại đều xỉn màu từ đồ ủng
hộ của các trường học thôi.
- Trời đất ! Cái này cũng đươc gọi là áo sao ? Khả Vy cô xem con nhỏ kia ăn mặc
lố lăng chưa, con gái thời nay thật là…! Cậu chủ đừng nhìn ! - Bà đang nói về
một ả váy ngắn, áo yếm sực nức nước hoa đang lả lơi khoe mẽ.
Vô ích, anh thích ngắm nụ cười hút hồn của Khả Vy khi cô quay sang răn đe mình.
Cô ả đó là ai anh không quan tâm, những quá khứ nhạt phai theo dấu chân thời
gian mất rồi, giật mình anh chợt nhận ra, không phải vì dê con nữa, tên người
phụ nữ trước mặt đã chạm vào con tim anh rồi.
Có một điều anh đã lẩn tránh, anh không muốn đào sâu tìm đáp án, liệu tình đầu
dễ dàng quên đi thế sao, anh bỗng quên bóng hình người yêu dấu rồi ư ? Không,
anh không muốn trao hời hợt trong tình yêu, anh muốn yêu và được yêu cháy bỏng,
điều này đối với người phụ nữ chỉ mới quen chưa đầy một tháng chưa chắc…?
- Em không mặc được mấy chiếc váy voan mỏng thế này đâu, ngại lắm !
- Phải đấy ! Ăn mặc thế nào để người ta đánh giá mình có học chứ ! - Bà già có
vẻ ủng hộ Khả Vy.
- Huh ! Mode năm nay mà, trời nóng nên…
- Không ! Đừng ! - Càng ngày cô càng trượt dài trong hạnh phúc và không muốn
nhìn lại, cô muốn đi tiếp trên con đường có anh. Nên, lớp vải dày mới làm mờ
con ngươi, ngăn bước chân anh đi xa được.
Đứng trên bờ vực của hạnh phúc, một người tận hưởng ánh hào quang do chính nó
ban tặng để một người vắt kiệt sức bưng bít mảnh thiếu thốn bằng nước mắt và
niềm tin. Khả Vy ưng thuận bán rẻ để đổi lấy.
Chương 11.5 : Mẹ vợ -
Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
- Đến một
ngày em mất hết mọi thứ anh sẽ còn ở… bên em chứ ?
- .
Triệu Đông Kì khẽ rít một hơi dài qua điện thoại, chẳng hiểu hết được nghĩa câu
nói bởi, anh không thấu cảm xúc người con gái đó. Anh đã bao giờ có cô để luôn
được ở bên chăm sóc, đâu đã từng khẳng khái tuyên bố cô là bạn gái mình mà toàn
quyền chở che. Dẫu anh để tiếng lòng cất lên nhịp đập hướng về cô nhưng liệu cô
có hiểu hết tấm chân tình được không ? Và vì anh không nói, để thời gian lặng
câm nên Nhược Lam mòn mỏi tìm một bờ vai.
*
- Khi em không còn là mình nữa, anh vẫn theo đuổi em chứ ?
Dương Mẫn kề vai bên Trần Hùng, ánh đèn cao áp phả xuống bao chùm bóng tối,
không gian tĩnh mịch. Mảnh trăng khuyết lại bị mây che, xa xăm.
- Chỉ cần có cơ hội a