
sáng nhàn nhạt mờ ảo với tiếng nhạc du dương phát ra từ đầu đĩa…Vợ hắn mặc một chiếc đầm màu lam mềm mại,mái tóc buông dài nửa che nửa hở làm hắn nhìn đến ngẩn ngơ.
- Anh đã về!
Hắn như si ngốc nhìn cô,ko dám chớp mắt.Cô đứng trước mặt hắn,nhẹ nhàng kéo hắn vào bàn với những món ăn thật ngon do chính tay cô làm.Dưới ánh đèn cầy mờ ảo,gương mặt cô cứ tựa như thiên thần làm anh đắm say ngắm nhìn…
- Hôm nay em đẹp lắm!
Cô mỉm cười nâng ly rượu lên.Vị rượu cay nồng càng khiến người ta như mê hoặc trong thế giới mộng ảo trước mặt…Họ cùng nhau ăn,cùng ngắm nhìn nhau say đắm..Đột nhiên hắn bước lại chỗ cô,đưa bàn tay thon dài ra:
- Anh có thể cùng em nhảy một bản ko?
Cô vui vẻ đứng lên,hắn kéo cô ôm vào lòng,đung đưa theo tiếng nhạc.Được 1 lúc hắn dừng lại,lấy trong túi ra một chiếc hộp tặng cô.Đó là một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo,cô cảm động nhìn hắn,khoé mắt cay cay.
- Anh đeo cho em nhé!
Hắn cầm sợi dây chuyền đeo lên chiếc cổ thanh tú của cô,ko cầm lòng được hôn lên đó một cái.Cô quay lại nhìn hắn,ánh mắt ngập tràn yêu thương.Cô nhón chân,nhẹ nhàng hôn lên môi hắn 1 nụ hôn ngọt ngào,hắn cũng đáp lại,chậm rãi mà ngấu nghiến đôi môi mềm mại của cô,càng lúc càng say dù ko phải do rượu.
Hắn buông cô ra,nhìn say đắm vào gương mặt cô,giọng khàn đi:
- Anh…muốn em!
Cô chẳng nói gì,chỉ mỉm cười rồi trốn vào ngực hắn.Hắn cười khúc khích rồi bế cô lên,chậm rãi đi về phòng..
Trong ánh đèn ngủ dịu ngọt,hắn đặt cô lên chiếc giường lớn,nhìn chăm chú vào từng cử động của cô,như sợ cô biến mất..
- Uống chút rượu nữa nhé!- Hắn đi lại chiếc tủ kính đựng rượu trong phòng,rót ra 1 thứ màu vàng nhạt.Hắn đưa cho cô,cô uống 1 chút đã ngà ngà say..Cái vị đắng chát của rượu làm cô bay bay,cô biết lúc này ko còn tỉnh táo nữa nhưng vẫn có chút sợ sệt,đôi tay bé nhỏ bất giác run rẩy…
Hắn thấp giọng thì thào bên tai cô:
- Đừng sợ! Anh hứa sẽ yêu thương em….
Hắn nắm chặt bàn tay cô như muốn xoá đi sự lo lắng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khuôn mặt cô, môi cô….
Chiếc áo cô mặc ko biết lúc nào đã nằm chổng chơ dứơi đất,những thứ khác cũng nối tiếp theo sau..Bàn tay hắn như có lửa,chạm vào đâu sẽ khiến nơi ấy nóng lên…bất giác cô rên rỉ,chìm đắm trong cái loại cảm xúc ngọt ngào mới lạ này…
- Bảo Linh…anh yêu em!- Hắn thì thào bên tai cô,hơi nóng phả vào tai làm cô rùng mình.
Cô không nghe lầm, hắn nói hắn yêu cô.Cô vui đến rơi luôn nước mắt,ôm siết hắn thật chặt.
- Nhật Định, em cũng yêu anh!
Hắn kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.Chưa bao giờ hắn thấy hạnh phúc như
lúc này,hắn chỉ muốn ôm cô mãi như vậy…Nhưng “tình yêu” của hắn ko cho phép,hắn đợi quá lâu để khiến cô thành vợ hắn.Hắn lại nhìn cô,ánh mắt rực lửa…
Hắn thở dài nhìn cô:
- Chịu đau chút nhé…
Cô gật đầu. Hắn khá lo lắng nhìn cô,tự nhiên hắn thấy nản.Hắn ko nở làm cô đau…
- Hay là…chúng ta thôi đi!- Hắn e dè nói.
Cô khó hiểu nhiền hắn: - Sao thế?
Hắn lại thở dài,định đứng lên thì bị cô kéo lại :
- Không sao mà!
Hắn lại hôn cô..hôn thật sâu thật dài…
Mặt trời le lói qua cửa sổ,trong căn phòng có 2 người vẫn đang say ngủ. Ánh nắng
chiếu vào mắt hắn làm hắn tỉnh giấc.Nhớ lại chuyện hôm qua,hắn mỉm cười ngọt
ngào.
Cô vợ hắn vẫn rúc trong lòng hắn ngủ ngon lành,hôm qua bị hắn hành
mún chết rồi,còn sức đầu mà dậy sớm. Hắn ngắm nhìn vợ hắn ngủ,nhẹ nhàng vuốt mái
tóc mềm mại của cô. Hắn nhìn đồng hồ,hôm nay hắn có việc phải giải quyết cho
xong,nếu ko hắn sẽ ngủ cùng cô tới trưa.
Hắn nhẹ nhàng xuống giường
tránh làm cô thức giấc…Hắn phải giải quyết triệt để chuyện của Khả Vy để vợ hắn
có cuộc sống hạnh phúc.Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi rời khỏi
phòng.
---------------------------
Rầm!
Cánh cửa phòng bị
phá mở ra,Khả Vy sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Cô giỏi
lắm! Dám gởi hình tới nhà của cha tôi,tôi quá xem thường cô rồi đúng
ko?
-Em … em…
- Cô đừng tưởng những tấm hình đó có thể ép buột
tôi.Cô cũng quá xem thường tôi rồi. Cô tưởng tôi ko biết cô ăn nằm với ai à ?
Người ta ăn ốc bắt tôi đổ vỏ sao…Haha,cô quá ngây thơ rồi! Dẫn hắn ta vào
đây!
2 Người đàn ông mặc áo đen giải 1 người đàn ông khác vào.
-
Nhận ra hắn ta ko? Người tình của cô đó!
- Anh..mau thả anh ấy ra!- Cô
ta hét lên.
- Lo sao ? Cô có gan đấu với tôi thì phải biết sẽ có hậu quả
như thế nào chứ?- Hắn lạnh lùng nhìn cô ta.
- ko phải con anh,là con
tôi..là con tôi.
- Lần này tha cho cô đó,nếu có lần sau,ko chỉ công ty
của hắn ta mà cả nhà cô cũng sẽ gặp hoạ. Đừng trách tôi độc ác, là cô ép tôi đó!
– Hắn quay người bỏ đi thì nghe thấy tiếng cười man rợ của cô ta.
- Anh
về mà giữ vợ anh ấy! Ko chừng bây giờ cô ta tắt thở vì sự phản bội củ