Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!

Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322511

Bình chọn: 8.00/10/251 lượt.

Mầy đi đâu hổm rài vậy, làm tao lo muốn chết – my chạy ra nắm tay cô

-À tao bận việc tí thôi – cô cười trấn an my

-Ừ vào học thôi – my

-Ừa – cô

-Ra chơi 15p….

-Cô và my đang ngồi ăn ở căn tin….

-Mọi lần mầy kêu tao chia tay với khang, có nghĩa mầy biết chuyện khang lừa dối tao – cô hỏi khóe mắt cay cay

-Ừ, tao vô tình nghe được mấy anh chị kia nói – my

-Vậy sao không nói với tao luôn, úp mở làm gì – cô cười lạnh

-Tao không muốn mầy đau khổ - my

-Nhưng rồi tao cũng sẽ đau thôi – cô nói nước mắt chực rơi

-Thôi kệ đi, chuyện cũ rồi, bỏ đi, giờ mầy ở đâu – my lảng sang chuyện khác

-Tao làm osin – cô chợt đỏ mặt khi nhớ đến vụ hôm qua

-ở đâu – my

-Địa chỉ ở XXX – cô

-Ok rảnh tao qua chơi – my

-Ừ cũng được – cô, rồi 2 người kéo nhau lên lớp học các tiết còn lại. Cô uể oải bước vào nhà, thì thấy anh ngồi ở ghế sofa

-Đi học về rồi – anh lạnh lùng

-Ừ - cô chợt đỏ mặt

-Chuẩn bị cơm đi – anh vẫn lạnh lùng

-Tôi biết rồi – cô cúi đầu nói, anh bỏ lên phòng, cô không hiểu sao thấy hụt hẫng vô cùng. Rồi cô cũng bắt tay vào việc nhà, dọn cơm cho anh. Rồi lên phòng học bài, cô thấy chiếc đt đang nằm lăn lóc trên bàn, cô cho sim vào rồi mở nguồn, cô chẳng muốn xem nên vứt chiếc điện thoại lên bàn rồi lên giường đánh một giấc luôn…..

-Chương này hơi ngắn mong các bạn thông cảm nhé ^^



-Hôm nay chủ nhật nên cô ở nhà, bước vào thay chiếc áo thun in hình Sơn Tùng và chiếc quần lửng, tóc búi lên cao, cô đi xuống nhà dọn dẹp nhà, rồi nấu cơm cho anh. Xong xuôi mọi chuyện, cô lấy chiếc ip6 ra (ip6 là do my tặng lúc sinh nhật của cô) định lên facebook tán gẫu với my thì cô nhận được tin nhắn trong máy của một số lạ và từ khang. Tim cô như thắt lại khi thấy khang gửi tn, chần chừ một hồi tay cô cũng bấm vào đọc tin nhắn: “anh không biết làm gì nói gì ngoài 3 từ anh xin lỗi, anh biết anh làm tổn thương em nhiều lắm, anh không cầu mong sự tha thứ từ em, anh chỉ mong em sống tốt và hãy quên anh đi! Chúc em hanh phúc, ở một phương trời nào đó anh luôn dõi theo em và vẫn mãi yêu em như ngày nào. Anh yêu em!”

-Nước mắt cô cũng rơi, anh nói ở phương trời nào đó anh vẫn dõi theo em có nghĩa là gì, cô không hiểu lắm! Cái này giống như một lời nhắn nhủ trăn chối của một người sắp đi xa, đi về một phương trời nào đó vậy! Cô chợt thấy lo lắng

-Cô đọc tiếp tin nhắn của số lạ kia “Chị à! Em là em gái của anh khang. Em từ nước ngoài mới về, có lẽ bây giờ có thể chuyện liên quan đến anh khang chị không còn bận tâm nữa, nhưng em vẫn muốn nói. Anh Khang ảnh còn yêu chị lắm, yêu nhiều lắm. anh còn làm chị phải đau khổ, để chị có thể buông bỏ để sau này chị không phải đau lòng nữa. Anh Khang ảnh…. ảnh…. ảnh mất rồi chị ạ. Ảnh thực sự mất rồi chị ơi! ảnh phát hiện bệnh của mình khi còn quen chị và ảnh âm thầm sắp đặt để cho chị thấy cái cảnh bữa đó để chị đau lòng, chị hận ảnh để rồi chị sẽ buông bỏ và không còn yêu ảnh nữa, thì đến khi ảnh chết chị cũng không còn đau lòng. Đến khi nhắm mắt, đến khi còn một hơi thở cuối cùng ảnh cũng nhắc đến tên chị”

-Đến bây giờ, cô như chết sững, chiếc đt cầm trên tay cũng rơi xuống ghế sofa, cô ôm mặt khóc nức nở, trái tim cô như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào. Tại sao chứ? Tại sao khang không nói với cô để cô biết chứ, tại sao cố đẩy cô ra xa cố làm tổn thương để cô buông bỏ, rồi sau đó lại đau lòng. Tại sao tàn nhẫn với cô thế, thà cho cô biết để cô cố gắng ở bên cạnh anh những ngày cuối cuộc đời. tại sao lại đi đẩy cô ra xa? Tại sao chứ? Tại sao? Hàng ngàn câu hỏi tại sao cô muốn hỏi anh. Cô chạy ra khỏi nhà, đón chiếc taxi chạy lại nhà Khang. Vừa bước vào cô thấy không khí rất u ám, khi bước vào nhà thì đập vào mắt cô là bàn thờ có di ảnh của Khang, cô đau lòng bật khóc ngã xuống sàn nhà, cô không thể đứng vững nữa, cô khóc nấc lên. Trên lầu có một cô gái rất đẹp, đẹp đến hoàn mỹ, nhưng khuôn mặt mang một nét buồn bã bước xuống, thấy cô ngồi xuống dưới nhà, liền chạy lại hỏi:

-Chị là ai? Tại sao lại ngồi đây khóc? – cô gái đó vừa hỏi vừa đỡ cô ngồi trên ghế sofa kế bên

-Chị là Phạm Ngọc Trân - giọng cô lạc đi, không còn rõ ràng

-Chị, là chị sao? Sao giờ chị mới lại thăm anh ấy thế? – cô gái đó

-Chị không hay, tới hay thì chị chạy lại đây, tại sao chứ, tại sao ảnh lại mất – cô bắt đầu khóc

-ảnh bị bệnh ung thư giai đoạn cuối – cô gái đó cũng đau lòng rơi nước mắt

-Em là em gái anh Khang? – cô hỏi, nước mắt cũng rơi lã chã trên gương mặt

-Dạ, em là em gái ảnh, em đang học ở Anh, nghe tin ảnh sắp mất thì em bay về đây, cũng may còn kịp, khi em về thì ảnh dặn dò em hãy quan tâm đến chị như một đứa em gái thực sự quan tâm đến chị gái mình. Rồi ảnh mở nụ cười nhẹ sau đó ảnh…ảnh… ra đi – eg Khang khóc nức nở, cô đã phải kìm chế rất nhiều, cô sợ khóc anh hai sẽ buồn n


Duck hunt