
Em không tin cô gái đó.”
- Bên ngoài nhìn có vẻ trong sáng không dính chút bụi trần, nhưng bên trong thì có thể nói là đầy mưu mô. - Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười.
- Vì đâu mà anh nói ra điều đó.
- Mang thai đứa trẻ của Tú Anh, cô ta không phải rất mưu mô ư. - Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi mà nói. - Cô ta thừa hiểu Tú Anh không muốn mở lòng với ai, chỉ có cách đó có thể chen vào.
- Thế Bảo, không phải như vậy cô ta đã thực hiện được âm mưu sao? - Kelly có chút long lắng.
Anh nhúng vai khẽ nói:” An Nhiên, không phải dạng vừa đâu?”
- Ý anh là, An Nhiên mất tích là một sự sắp xếp? - Kelly khó hiểu.
- Là cô ấy, muốn thử thách Tú Anh. - Anh đáp…
12h đêm, cơn mưa ngoài trời như trút nước, trong phòng ăn tại Hàn gia một người đàn ông đang nâng một ly rượu màu đỏ nhấp nháp… trong lòng với bộn bề suy nghĩ và lo lắng.
- Đêm tân hôn, tân lang lại ngồi một mình. - Tuấn Anh cướp ly rượu trong tay Tú Anh đưa lên môi uống cạn.
Tú Anh bật cười trong chua xót, mang chai rượu trên tay đưa lên miệng thì bị một bàn tay cản lại.. ánh mắt tỏ ra không hài lòng:” Loại này khá đắt, không phải để cậu tùy tiện uống không biết thưởng thức.” - Hàn Thế Bảo ngăn lại.
- Đã bao lâu rồi, ba chúng ta không cùng nhau uống rượu nhỉ. - Tuấn Anh nhìn dòng rượu đỏ lắc lư trong ly.
- Từ lúc chúng ta còn là những kẻ độc thân. - Hàn Thế Bảo nâng ly lên mà nói. - Chúc mừng Tú Anh nào, cuối cùng cậu cũng đã từ bỏ cuộc sống một mình kia.
- Hàn tổng, có tin tức gì của An Nhiên không? - Tú Anh không màn tới, nhìn trời mưa mà lo lắng.
- Đừng lo, cô ấy từ cái chết quay về… chắc sẽ không quay lại nơi đó nhanh vậy đâu. - Hàn Thế Bảo khiêu khích.
- Trời mưa thật lớn, giờ này mà ở bên ngoài chỉ có nước chết vì lạnh cóng. - Tuấn Anh lại nói.
Tú Anh buông ly rượu xuống bàn, nhanh chóng chạy đi mà nói:” Không được rồi, tôi phải đi ra ngoài.”
Hai người đàn ông còn lại ngồi trên bàn nhìn nhau khẽ cười, nâng ly lên cụng vào nhau.
Tú Anh chạy ra khỏi căn biệt thự thì trời mưa vẫn không ngớt, nhìn mọi thứ xung quanh đầy sương mù bao phủ… trên chiếc xe chạy thẳng ra ngoài tìm kiếm An Nhiên… mặc dù bản thân không hề biết cô đã đi đến nơi nào.
Anh lái xe đi trên tất cả đoạn đường nhưng vẫn không tìm thấy cô...Tú Anh đi đến những nơi trước kia An Nhiên vẫn thường lui tới nhưng hầu như mọi nơi đều đóng cửa cả rồi. Trời mưa rả rích, toàn thân anh ướt sũng chạy khắp mọi nơi mà tìm kiếm và gọi tên cô trong vô vọng.
Một bóng dáng cao cao gầy yếu đang đi trong mua tiến về phía anh, trên người vẫn mặc bộ đầm trắng buổi sáng, vẫn mái tóc xõa ra thấm nước mưa đang từng bước hướng về cái dáng người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế gục đầu trong tuyệt vọng. Cô từ phía sau đưa bàn tay mình ôm lấy anh, Tú Anh giật mình khi có người động vào người anh.
- Đừng quay đầu lại, hãy để em ôm anh một chút. - An Nhiên khẽ nói.
Tú Anh im lặng… trên bờ mi anh… không thể nhận ra là nước mắt hay nước mưa. Hơi ấm từ cô đang truyền sang anh, anh nhận ra rõ nhịp đập trái tim cô từng hồi thổn thức phía sau lưng anh… chỉ là anh đã có lỗi với cô quá nhiều.
- Đêm tân hôn, anh lại chạy đi đâu vậy. - An Nhiên ngồi bên cạnh Tú Anh mà nói.
- Em bỏ đi đâu vậy, Hạ Tuyết nói em mất tích khiến anh rất lo lắng. - Tú Anh nắm lấy tay An Nhiên mà nói.
- Em lớn rồi, tự lo cho bản thân được… anh quay về với cô ấy đi. - An Nhiên khẽ cười nói.
Tú Anh đưa bàn tay mình lên má An Nhiên, sau đó nhìn vào mắt cô. An Nhiên đáp lại ánh mắt kia bằng một đôi mắt đầy tình ý… miệng thì bảo anh về nhưng bàn tay vẫn không buông.
- Anh đưa em về nhà. - Tú Anh nắm tay An Nhiên mà nói.
- Trễ rồi, mai Hạ Tuyết có lịch quay nên đừng đánh thức em ấy… em sẽ vào khách sạn ngủ. - An Nhiên nói. - Chỉ là em không mang theo tiền… anh có thể lấy phòng giúp em không?
Tú Anh đưa An Nhiên đến Ciz khi cả hai đều ướt sũng. Lấy phòng, anh và cô cùng nhau bước vào với ánh mắt ngượng ngịu nhìn nhau… là họ chưa từng cùng nhau đến nơi như thế này.
- Anh nên thay đồ, quần áo ướt khẽ khiến anh nhiễm bệnh. - An Nhiên lại nói. - Nếu như anh không gấp về với vợ anh.
Tú Anh không muốn từ chối An Nhiên, cũng không nên tỏ ra thái độ gấp gắp càng khiến An Nhiên không vui. Anh bước vào bên trong cởi trang phục trên người để mang xuống dịch vụ khách sạn giặt khô nhanh chóng. Trên người anh hiện tại chỉ khoát chiếc áo choàng tắm.
An Nhiên bước từ bên trong phòng tắm với chiếc áo choàng còn lại, mùi hương trên cơ thể cô lan tỏa cùng dáng vẻ hấp dẫn khiến Tú Anh nhìn cô không rời mắt.
- Anh là đàn ông đã có vợ, không nên nhìn em như thế. - An Nhiên hơi cười, nằm xuống bên cạnh Tú Anh… vô tình làm rơi chiếc khăn tắm để lộ bờ mai trắng nõn trên người cô.
- Ngủ đi, em còn yếu lắm. - Tú Anh ôm cô vào lòng mà nói.
- Tú Anh, anh hạnh phúc chứ. - An Nhiên khẽ nói.