
có gì, mình về thôi. Nhỏ kẹp lại tóc, kéo lại váy, phũi một ít cát rồi đứng dậy.
- Sao nữa? Đi vài bước thấy nhỏ vẫn đứng trong mái che tìm tìm cái gì đó.
- Không thấy dép đâu hết. Nhỏ nói.
- Dép em như thế nào?
- Không biết, không phải dép tui. Hồi nãy đi vội quá, xọt luôn đôi dép lào màu trắng của ai trước cửa phòng ấy.
- À, hay là hồi nãy mưa, chạy vào đây trú không mang theo rồi. Tôi
nói rồi chạy ra lại chỗ cũ để tìm nhưng vẫn không có.Tôi quay lại mái
che.
Vậy là nhỏ đành đi chân không về, đường hơi nhiều sỏi đá, đi được một chút nhỏ lại dừng lại nhăn nhó vì đau. Nhìn đôi chân tiểu thư không nứt gót, trắng không tì vết ấy mà thấy xót. Nhiều lần tôi bảo nhỏ mang giày của tôi thì nhỏ không chịu, mặc dù hơi rộng nhưng ít ra không đau như
thế này.
- Thôi leo lên anh cõng về! Đi kiểu này có mà tới sáng. Tôi chạy ra phía trước nhỏ, rồi cúi thấp người xuống nói.
- Không cần đâu.
- Ngại gì nữa? Lẹ đi em.
- Nặng lắm đó.
- Gần đến khách sạn rồi, anh cõng nỗi mà. Em nặng cỡ Ly thôi chứ gì?
- Anh hay cõng nó lắm hả?
- Ừ! Anh mới về nước nó cứ bắt anh cõng mỗi ngày mà. Vừa nói dứt câu thì nhỏ phi cái vèo lên người tôi luôn.
- Lấy cái tay ra. Nhỏ đánh vào tay tôi, nhỏ nhảy quá bất ngờ nên tay tôi chụp luôn vào mông nhỏ.
- Hài…ai biểu em lên lẹ quá, anh sợ em rớt nên chụp đại mà. Tôi nói và cười.
- Lấy ra mau lên.
- Thì từ từ anh kéo ra rồi nè, làm thấy ghê. Tôi chọc nhỏ.
- Ui da! Ui da! Nhỏ cắn thật mạnh vào vai tôi.
Đi được 100 mét thì mồ hôi bắt đầu đổ, con nhỏ này cũng năng không
kém con heo Ly ở nhà là bao. Nhiều lúc muống đứng lại cho nhỏ xuống nghỉ mệt mà không dám, vì cũng hơi sĩ diện đàn ông. Ráng hết sức bình sinh
thì cũng lê lết được về tới cổng khách sạn, thấy thằng X đang đừng ngáp
gật gù đợi cổng mà tội nghiệp.
- Hai anh chị cũng quỡn quá nhỉ? Vừa thấy tôi nó đã hỏi, rồi mở cổng cho chúng tôi.
- Xin lỗi nhóc, phiền chú mày quá. Thấy tội lỗi với nó quá.
- Thôi em lên ngủ đây, mà giờ khuya rồi, không hiểu sao phim Hàn Xèng vẫn chiếu? Nó nói xong thở dài, lắc đầu rồi quay đít đi.
Nhỏ Miu cũng nhận ra được ý nghĩa câu nói của thằng X, nhỏ nhảy tọt xuống khỏi người tôi, rồi bước vội về phòng.
- Ngủ ngon nhe em.
- Anh cũng vậy. Nhỏ đi một mạch về phòng luôn.
Về đến phòng thì thằng X đã trùm mền ngủ lúc nào, tôi lấy quyển nhật ký trong ba lô ra. Ngồi xuống và ghi.
Ngày…Tháng…Năm…
…
…
Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy thì cũng 8 giờ sáng. Bọn tôi
thuê 3 chiếc xe máy để tiện đi chơi. Chúng tôi ghé vào một quán ăn sáng
và uống café sáng.
- Sao nhìn mặt mày táo bón vậy X? Thằng Huy vừa ăn vừa hỏi thằng X.
- Huy nói chuyện vô duyên quá nhe!Mọi người đang ăn mà. Nhóc Ly mắng.
- Buồn hết sức, khách sạn nhìn sang vậy mà không biết thằng nhân viên nào tia mất đôi dép lào mới mua để đi biển của tao. Thằng X nói với
thằng Huy với khuôn mặt sầu đời.
- Mày nhỏ hơn nó mà cứ xưng mày tao vậy X? Đôi dép mày bao nhiêu
tiền? Tao mua cho đôi khác, có gì mà tiếc? Anh Đen mắng thằng X.
- 16 nghìn rưỡi một đôi. Vấn đề không phải tiền đại ca à! Vấn đề là
em lựa lâu lắm mới được đôi thích hợp như vậy. Hài…bọn “chà đồ nhôm”
chết tiệt!
Lúc này tôi với con Miu chỉ biết nhìn nhau rồi cười không thành
tiếng, nhưng lòng cũng thấy tội lỗi với nó. Bắt nó thức khuya rồi lại
làm mất đôi dép lào trắng 16 nghìn rưỡi của nó nữa. Mặt nó lúc này sâu
đời vô cùng, như cuộc đời của nó vừa trải qua một cơn sống gió gì ghê
gớm lắm ấy.
Ăn xong thì bọn tôi lấy xe ra
khỏi bãi đậu. Tôi, Miu, ông Đen và thằng X lấy xe ra trước và đứng
đợi bên ngoài chờ thằng Huy với nhóc Ly. Lúc nãy thằng Huy gửi xe khá
sâu phía trong nên khó lấy ra hơn. Chúng tôi đứng nhìn từ xa thì thấy
thằng Huy đang lời qua tiếng lại với một đám bụi đời náo đó khoảng 6-7
thằng. Nhìn từ phía xa có thể hiểu được vấn đề là gì, chắc cái đám này
lại chọc ghẹo con Ly gì đây. Mà tính thằng Huy thì tôi còn lạ gì nữa, ai đụng tới con Ly là nó đòi sống đòi chết ngay. Tôi và anh Đen vội vàng
để xe lại cho nhỏ Miu với thằng X giữ và chạy về phía tụi nó.
Thằng Huy bây giờ đã đứng lên, bước ra khỏi xe và xô một thằng trong
nhóm té nhào. Cơ bản thì tướng thằng Húy khá to xác, nhìn phía xa đã
thấy cái đầu nó nhú lên trong đám. Tôi và anh Đen thấy có biến vội vàng
chạy nhanh hơn lại.
Tôi với ông Đen chạy nhanh hơn lại đám đông. Ổng tính bay tới đạp mấy thằng đó nhưng tôi kéo ổng lại. Tôi đẩy thằng Huy ra phía sau lưng tôi.
- Chuyện gì vậy Huy? Tôi hỏi nó.
- Mấy thằng này dám chọc ghẹo Ly. Nó nói rồi chỉ trỏ vào tụi nó.
- Beep mẹ mày, tụi tạo giỡn có tí mà làm ghê vậy. Một thằng trong đám quát. Thằng Huy nghe xong chửi lại và muốn nhào vào nhưng tôi vẫn ngăn
nó lại.
- Huy, để anh nói chuyện…Huy… Tôi nói vớ