
ạn. Tôi tính tiền rồi đi lại gần hơn, có
lẽ 2 con người đó đang vui vẻ nên không để ý đến sự hiện diện của tôi.
Lúc em chào nó ra về thì thằng Hưng kéo tay em lại và ôm em, hai người
họ nhìn nhau một lúc rồi hôn nhau say đắm. Đó là Linh của tôi đó sao,
tôi không thể tin vào mắt của mình. Tôi cố nhìn kỹ hơn và hy vọng không
phải em, nhưng rồi lại càng thất vọng hơn vì không ai khác ngoài em. Em
không một chút kháng cự, em vẫn vui vẻ chấp nhận.
Em vẩy tay chào nó ra về. Khi cửa nhà đóng kín, em quay ra đi về thì
em đứng như chết trân khi thấy tôi đang nhìn em, em bắt đầu run lên khi
thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng và 2 con mắt hình viên đạn của tôi. Em
đi về phía tôi một cách e sợ.
- Anh…anh đến lúc nào vậy?
- Anh vừa đến thôi.
- Anh đến đây để làm gì vậy? – Em hỏi ngập ngừng.
- Ừ! Thì thằng xe ôm mà, đến giờ thì phải đến rước chủ nhân của nó về chứ. – Tôi kìm nén hết cảm xúc, phì cười để nói ra một câu nói phũ
phàng…
- Ừ! Thì thằng xe ôm mà, đến giờ thì phải đến rước chủ nhân của nó về chứ. – Tôi kìm nén hết cảm xúc tức giận, phì cười để nói ra một câu nói phũ phàng…
- Anh…- Vẻ mặt em bối rối.
- Lên xe đi, tối rồi. Không đi thì biết khi nào mới về đến nhà.
Trên đường về, hai chúng tôi không nói câu nào, tôi chạy xe như một
thằng vô hồn. Tôi đậu xe cách nhà em một khoảng để xem em còn lời gì để
nói với tôi nữa.
- Sao? Cô còn gì để nói với tôi nữa không?
- Hix…hix…anh đừng làm em sợ! Đừng gọi em như vậy mà! – Hơn 2 năm quá, có lẽ đây là lần đầu tôi xưng hô với em như thế.
- Cô không còn gì để nói phải không? Vậy tôi đi đây. – Tôi quay lưng chuẩn bị đi thì em níu tay tôi.
- Em xin lỗi! Em không thế dối lòng mình, em vẫn còn tình cảm với anh Hưng.
- Anh tha thứ cho em được không anh? Mình sẽ lại làm bạn như ngày xưa, được không anh?
- Làm ơn! Tránh xa tôi ra! Tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt cô
nữa, tôi ghê sợ con người của cô. – Tôi quát lớn, hất tay em ra thật
mạnh. Rồi chạy thật nhanh khỏi con người phản bội đó.
Chạy trên đường phố Sài Gòn, nuốt từng giọt đắng vào tim. Tôi vô hồn
và không biết phải đi về đâu nữa, đột nhiên cái thành phố này lại xa lạ
một cách đáng sợ. Mọi con đường đều trở nên dài vô tận và không có bến
bờ, bến bờ của hạnh phúc.Tôi cảm thấy lạ, vì sao tôi lại không thể khóc
dù rất muốn. Nếu có thể khóc, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hay
là tôi đang sợ mọi người xung quanh xem thường mình, thằng đàn ông thì
không được khóc, phải không?
Gió ùa về, mây đen kéo đến. Đường phố thưa dần, mọi người đều tìm một nơi nào đó để tránh mưa. Chỉ có một con người vô hồn cứ chạy mãi chạy
mãi. Rồi từng hạt mưa rơi xuống, ngày càng nặng trĩu, chúng không biết
chúng đang phủ đè lên một con người đã chịu đựng đủ sức nặng của sự đau
thương. Bỗng nhiên, từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra, nó liên tục và to dần. Có lẽ cũng đã đến giới hạn của nó, nước mắt không thể chứa quá
nhiều trong cơ thế, khi những hạt mưa đâm xuyên qua lớp vỏ bọc thì nước
mắt đã trào ra như tìm được một lối thoát. Và tôi đã thật sự khóc như
một đứa trẻ, một thằng con trai mười chín đôi mười lần đầu tiên nếm trải cái gọi là sự phản bội và mất lòng tin. Tôi chạy thẳng một mạch 30 cây
số trong đêm mưa Sài Gòn để về quê, tôi cần tìm một người nào đó để tựa
vào, hoặc đơn giản một thứ gì đó để tôi bám vào. Tôi muốn chạy xa khỏi
con người đó, càng xa càng tốt. Muốn được nằm xuống ngủ một giấc, thức
dậy sẽ quên hết tất cả, và hy vọng trời lại sáng.
Tôi đang ngồi dưới mái hiên của nhà dì và lặng nghe tiếng mưa rơi. Một
giấc ngủ ngon bây giờ là một điều quá xa xỉ đối với tôi. Trong nhà phát
ra tiếng kéo cửa, tôi thấy nhóc Trinh đang đi từ từ về phía tôi.
- Anh Khanh! Sao ngồi đây? Chưa ngủ nữa?
- Anh khóc hả? – Nó hỏi tiếp.
- Không! Mưa làm cay mắt thôi em à!
- Anh đang buồn hả? – Tôi không trả lời nó.
- Có chuyện gì đáng để buồn. Nhìn em nè! Bạn bè chê em mập như heo mà em có buồn đầu. _Tôi nhìn sang nó và cười, con nhóc này cũng biết chọc
cười người khác quá chứ.
- Thôi! Em vào ngủ sớm đi, mai còn về nữa. Anh cũng ngủ đây.
Điện thoại thì rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ em, tin nhắn thì đều là muốn gặp tôi để nói chuyện. Còn gì để mà nói nữa chứ.
Kể từ hôm đó, tôi đã thay đổi số điện thoại. Tôi cũng dọn ra ở cùng
với anh Đen một thời gian để em không thể tìm được, tôi không thể gặp em lúc này. Tôi chán nản cái cuộc sống hiện tại, suốt ngày chỉ biết trốn
chui trốn nhũi trong phòng. Tôi sợ mọi con đường ở cái đất Sài Gòn này,
vì hình như chúng đều in dấu kỷ niệm của em và tôi. Rồi việc học thì bê
bết hơn, bắt đầu nghỉ học, thiếu nợ môn, mọi thứ đểu trở nên tồi tệ. Một buổi sáng ảm đạm và lạnh lẽo như bao ngày, anh Đen đập cửa phòng tôi
rầm rầm.
- Cái thằng c…hó này! – Vừa mở cửa ra thì ăn nguyên một bạt tay của ổng.
- Ông khùng hả? – Tôi quát lớn ngạc nhiên.
- Mày mới là thằng khùng