XtGem Forum catalog
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322281

Bình chọn: 7.5.00/10/228 lượt.

đó, bạn mày vừa nói với tao mày bỏ học, bỏ
thi phải không? Vì chuyện tình cảm mà mày như vậy hả? – Ổng xô tôi ngã
ra giường.

- Chuyện của tôi, ông biết cái gì mà nói. – Tôi nóng giận quát tháo.

- Phải! Tao không biết cái c…hó gì hết, tạo ngu, tao bỏ học từ nhỏ
nên bây giờ cuộc đời tao mới như thế này nè. Mày cũng muốn sống cuộc
sống khốn nạn này như tao phải không? – Ông chửi thẳng vào mặt tôi và bỏ đi ra ngoài. Ổng ngồi xuống ghế với vẻ mặt đỏ bừng tức giận.

- Thôi cho em xin lỗi! – Tôi tiến lại gần, khìu khìu ổng.

- Ông già mày nhờ tao lo cho mày, coi chừng mày ăn học ở cái đất
thành phố này. Mà bây giờ mày như vậy thì tao biết ăn nói với ổng thế
nào?

- Em…- Tôi ngập ngừng.

- Mày ngồi xuống đi! Rồi kể cho tao nghe mọi chuyện! – Và tôi cũng kể mọi thứ cho anh Đen nghe.

Ổng nghe xong, uống một ngụm bia và mặt trầm ngâm. Rồi ổng tâm sự về
chuyện tình cảm với tôi, ổng dùng những kinh nghiêm sống của ổng để giải thích cho tôi nhiều nhứ.

- Rồi mày nghĩ con Linh quen mày để lợi dụng mày trong thời gian qua hả?

- Dạ!…- Tôi trả lời nhưng cũng không thật sự chắc chắn.

- Mày có cái dek gì để con gái người ta lợi dụng? Mày có tiền không? Mày mua được cho nó những thứ gì rồi?

- Em…

- Nồi nào thì đắp vun nấy mày à! Từ đầu mày không trèo cao thì đâu có té đau. Rồi mày định buồn vậy hoài hả? Không lo học hành thì sau này ai lo cho ba mày?Rồi sau này, nghèo như tao thì bị người ta khinh thường
hơn thôi. Ngồi đây mà suy nghĩ đi!Tao đi làm.

Cả ngày hôm đó, tôi nghĩ nhiều về cuộc nói chuyện của anh Đen. Tôi
không muốn bị xem thường, tôi phải có một cuộc sống khác và phải rời xa
cái đất Sài Gòn nhiều kỷ niệm buồn này. Một tia sáng cuối đường hầm chợt lóe sáng, tôi nhớ đến việc di dân sang Mỹ vài tháng trước của gia đình
tôi. Phải, đó là cơ hội duy nhất của tôi. Dành suốt mấy ngày để suy nghĩ về chuyện này, và tôi quyết định sẽ đi, chỉ có đi mới có thể thay đổi
cuộc sống hiện tại, quên đi những thứ đáng quên. Tôi chạy về quê để có
một cuộc nói chuyện với ba, cho ba biết tôi không còn muốn ở lại đây
nữa. Mọi thủ tục, giấy tờ thì được các bác trong nhà làm giúp, tôi cũng
khồng cần phải lo nhiều.

Chiều hôm sau, quay lại Sài Gòn với nhiều dự định để làm hơn, tâm
trạng cũng đỡ dần khi có một thứ gì đó để làm, con người ta chỉ có bận
bịu thì mới có thể quên đi những chuyện buồn hiện tại. Tôi sẽ đăng ký
học thêm anh văn để chuẩn bị hành trang tốt nhất cho bản thân, còn phải
tìm hiểu việc chuyển trường, tìm trường mới ở Mỹ và chuyển tín chỉ. Tôi
quay trở về nhà anh Đen khi trời đã sập tối. Bước vào nhà, tôi thấy chị
Nhung đang ngồi khóc.

- Chị sao vậy? Ổng nhậu lên lại đánh chị nữa hả? – Tôi tiến lại gần chị hỏi thăm.

- Không có gì đâu Khanh. – Tôi định chạy vào tìm ổng để tính cho ra lẽ thì chị kéo tôi lại.

- Tại sao chị phải chịu đựng hoài như vậy? – Tôi ngồi xuống cạnh chị và hỏi.

- Rồi em sẽ hiểu thôi Khanh à, một ngày nào đó.

- Uh, em cũng muốn mình trải thật nhiều, để hiểu được tình cảm nó như thế nào đây. – Tôi thở dài.

- Sao vậy? Em có chuyện buồn hả?

- Dạ! Bạn gái em…mọi chuyện chấm dứt rồi chị à!

- Tại sao vậy?

- Người ta nói là không có cảm giác với em, còn yêu người cũ, và họ
đã quay lại với nhau rồi. – Mỗi lần kể lại chuyện này tôi lại cảm thấy
nhói đau.

- Phải chi em quen được một người tốt như chị! – Tôi quay sang nhìn chị.

- Chị không tốt như em nghĩ đâu. – Chị cười và xoa đầu tôi.

- Thực ra chị cũng đã từng phụ một người con trai để theo người khác em à! – Tôi ngạc nhiên nhìn chị.

- Chuyện tình cảm khó nói lắm, không phải ai cũng đủ kinh nghiệm và lý
trí để làm tốt mọi việc đâu. Khi yêu, người ta thường yêu bằng cảm xúc
con tim nhiều hơn mà. Nhất là với bé Linh, chỉ mới 18 tuổi, sao nó nghĩ
thấu đáo mọi chuyện được. – Tôi vẫn lặng im và nghe chị nói.

- Ngày xưa còn trẻ chị cũng vậy, còn ham chơi và thiếu chính chắn lắm nên mới làm cho người con trai đó đau buồn. Có lẽ chị nên dứt khoát
hơn, không nên để cho người ta hy vọng quá nhiều rồi cuối cùng lại phụ
bạc người ta, chạy theo tiếng gọi của con tim mình.

- Nghe vậy rồi, em có nghĩ chị là người xấu không? – Chị hỏi tôi.

- Dạ không! Bây giờ chị là người phụ nữ tốt mọi thứ mà. – Tôi trả lời ngay.

- Vậy em có nghĩ bé Linh là người xấu không?

- Dạ…em…em…- Chị lại cười và xoa đầu tôi.

- Không ai có lỗi hết em à, Linh cũng chưa từng nói yêu em phải
không? Linh cũng không lợi dụng gì em, có thể cô bé thích được đi chơi
với em, tìm thấy được ở em sự che chở như một người anh trai.

- Khanh nè! Chị biết em vẫn còn yêu Linh nhiều lắm. Nhưng rồi sẽ đến
lúc em tìm được tình yêu thật sự cho bản thân mình thôi. Đứng cố trốn
tránh những kỷ niệm, nó chỉ làm em buồn và nhớ nó hơn. Cứ thử đối diện
với nó, có thể là đau, nhưng ngày qua ngày, em sẽ quên nó lúc nào không
hay đó. Buông ta