Old school Swatch Watches
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322184

Bình chọn: 8.5.00/10/218 lượt.

hại cho em không?

- Dạ!…À…ờ…không.

- Không lẽ những người con gái không còn trinh trắng như chị, không
thể yêu thương thêm một ai nữa hả Khanh? Chị cũng khao khát một gia đình hạnh phúc như bao người, nhưng chỉ vì không còn trinh trắng, nên không
có quyền đòi hỏi điều đó hả Khanh?

- À…ơ…ơ…- Tôi bắt đầu bối rối.Chị thì xoa đầu tôi và cười.

- Khanh nè! Bỏ qua quá khứ của người ta đi, có thể trước kia người ấy không tốt, nhưng quan trọng là hiện tại người ta thế nào? Trong lúc
người ta quen em, người ta sống như thế nào mới là điều quan trọng hơn.
Cô ấy có lừa dối em trong thời gian quen nhau không?

- Dạ! Thật ra thì em và cô ây cũng chưa chính thức quen nhau. Nhưng
em hiểu những gì chị nói rồi, cảm ơn chị, em đi đây. – Tôi lật đật đứng
dậy, đẩy xe ra.

- Trời chuyển mưa rồi, ở lại ăn cơm đi rồi về.

- Dạ thôi! Em có chuyện gấp lắm. – Tôi phóng ra hẻm như tên bắn.

Những hạt mưa li ti đã bắt đầu rơi, mọi người thì hối hả chạy về nhà, hàng quán thì được dọn vào. Còn tôi thì lại phi như tên bắn đến nhà
Linh, tôi muốn gặp em ngay lúc này. Tôi đã chịu đựng suốt một tuần nay
không gặp em, đã đến giới hạn của nó rồi. Nghe những lời của chị Nhung,
như giọt nước làm tràn ly cảm xúc, nó cứ tuông ra không ngừng. Thoáng
chốc mà tôi đã đứng ở đầu hẻm nhà em, mưa lúc này đã tầm tả như trút
nước. Người tôi ướt như chuột lột, lạnh rung lên.

- Alo. – Tôi lấy máy gọi cho Linh.

- Alo, anh Khanh hả. – Vẫn giọng nói quen thuộc của em pha lẫn chút bỡ ngỡ.

- Em ra đầu hẻm gặp anh chút nhe, ra liền nhe. – Tôi vội vàng tắt máy rồi cất điện thoại vào cóp xe để khỏi ướt.

Phía xa, từ trong nhà bước ra, em vẫn xinh xắn nhưng gầy hơn nhiều
rồi. Cầm chiếc ô và từ từ tiến về phía tôi, vẻ mặt em khá ngạc nhiên khi nhận ra bộ dạng ướt như chuột lột của tôi. Thấy tôi, em chạy thật nhanh lại…



- Anh làm gì mà đứng dầm mưa ở đây? – Linh chạy lại lấy dù che cho tôi.

- Sao không trả lời? – Tôi vẫn đứng đó nhìn em mà không nói một lới nào.

- Anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ!

- Anh nhớ em! – Em nhìn tôi không chớp mắt.

Thình lình em quay mặt đi thì tôi níu lấy tay em, kéo em lại và ôm em vào lòng, tôi ôm thật chặt. Lần này tôi sẽ không cho em cơ hội bỏ chạy
nữa, chắc chắn là như vậy.

- Hix…hix…em sợ lắm! Em sợ lắm Khanh ơi! – Những giọt nước mắt của em từ từ hòa vào những hạt mưa đang rơi. Em cũng đã buông dù và ôm tôi
thật chặt.

- Em cứ nghĩ…cả anh cũng bỏ em. Thời gian qua, em rất sợ anh nhìn em
với ánh mắt khác và không đến tìm em nữa. – Em lạnh rung người lên và
nép sát vào tôi để tìm một chỗ dựa.

- Khờ lắm! Anh chỉ đi khi nào em không cần anh nữa thôi.

- Từ nay, để anh chăm sóc em, được không?

- Nhưng…- Em ngước lên nhìn tôi bối rối. Tôi ép chặt đầu em vào ngực mình, không để cho em nói thêm một lời nào.

- Em không cần nói gì hết, qua hết rồi. Anh không quan tâm đâu. Anh
biết…em vẫn còn yêu nó, anh sẽ ở cạnh em cho đến lúc em yêu anh. Được
không? – Em nấc lên từng tiếng nghẹn ngào và gật đầu đồng ý.

Mưa càng ngày càng to, hai con người vẫn đứng đó trong đêm. Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa vì bây giờ tôi đã có em. Có thể là chưa hoàn toàn có được em, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi cảm thấy hối hận lắm, tại sao đến ngày hôm nay mới nói ra những điều này. Nếu trước kia, tôi
quyết tâm giành lấy em, dẫn em ra khỏi con người dơ bẩn đó, thì bây giờ
em sẽ không đau khổ như thế này.Như chị Nhung nói, em bị ép làm chuyện
đó hay tự nguyện thì không còn quan trọng nữa, nhưng thực chất tôi vẫn
luôn tin tưởng em. Người con gái tôi quen hai năm qua, không phải một
người dễ dãi và tùy tiện. Hy vọng cơn mưa này sẽ rửa trôi tất cả, ngày
mai trời lại sáng.

Tối hôm đó tôi vui lắm, vì đã nói hết được những gì mình muốn. Lúc về nhà là nhắn tin cho em ngay.

- Em có bị ướt nhiều không?

- Dạ có!Nhưng không sao đâu anh.

- Nhớ lau khô tóc trước khi ngủ đó, không thì sáng mai lại bệnh.

- Dạ! Anh cũng coi chừng bệnh đó. Hôm này anh dầm mưa nhiều hơn em mà.

- Thôi em ngủ sớm đi, mai anh qua chở đi ăn sáng rồi đi học.

- Dạ! Vậy anh ngủ ngon nhe!

- Ừ! Em ngủ ngon! Em nè!

- Sao anh?

- Hôm nay là ngày đâu tiên mình quen nhau, em có yêu anh chưa? Em
không cần trả lời đâu, anh biết câu trả lời rồi, ngày nào anh cũng sẽ
hỏi đến lúc em trả lời. G9

- Em xin lỗi…G9. – Tôi biết để ngừng yêu một người không phải một sớm, một chiều. Có gì đâu mà xin lỗi, em khờ quá!

Sáng hôm sau, tôi chay qua nhà em để đưa em đi học.

- Em chào cô, cô khỏe không cô? – Tôi đến thì thấy cô Hiền đang làm công chuyện ngoài sân.

- Ủa, Khanh đó hả? Giờ mới chịu ghé thăm cô đó?

- Dạ! Mấy tháng nay em ở dưới quê, vừa lên được vài hôm. Linh có nhà không cô, Linh nhờ em qua chở đi học.

- Hôm qua nó dầm mưa nên giờ bệnh rồi Khanh ơi! Nó đang nằm trên p