Pair of Vintage Old School Fru
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322151

Bình chọn: 8.5.00/10/215 lượt.

ngay.

Tôi không thưa gửi gì với gia đình, đẩy xe ra và chảy thẳng luôn về
Sài Gòn. Lòng thì như lửa đốt, cầm thù thằng chó đó và lo cho em vô
cùng. Tôi chạy thật nhanh có thể, chỉ muốn bên cạnh em ngay tức khắc, để ôm em vào lòng, để lau những giọt nước mắt cho em. Những lần trước chạy 30 km về Sài Gòn thường mất 1 tiếng, nhưng hôm nay chỉ mất khoảng 45
phút là tôi đã có mặt ở quận 3. Tôi gửi xe rồi chạy ngay đến chỗ mà
chúng tôi hay gặp. Từ xa, tôi đã thấy em đang ngồi khóc. Cũng một thời
gian tôi không gặp em, vẫn cái dáng người, khuôn mặt xinh ấy, nhưng nhìn em hốc hác và gầy quá. Thời gian qua, thằng khốn đó đối xử tệ với em
lắm sao. Tôi bước lại và ngồi xuống cạnh em, em ngước lền nhìn tôi.

- Anh Khanh. – Khuôn mặt em giờ đã tèm nhem nước mắt, mắt em sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều.

- Linh…- Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm em vào lòng. Tôi ôm em
chặt lắm, như muốn cho em biết rằng em vẫn còn có tôi, luôn chờ đợi để
được lo lắng, quan tâm chăm sóc em.

- Tại sao vậy anh? Em có gì không tốt? Em đã làm gì sai? Sao anh ấy
đối xử với em như vậy. – Tôi nghe mà nhói lòng, tại sao em lại yêu nó
đến vậy chứ, nó sống tệ bạc như vậy nhưng sao vẫn có được tình cảm của
em.

- Tại sao vậy? Tại sao? – Linh vừa gào lên vừa đấm thình thịch vào ngực tôi.

- Nó là thằng khốn, tại sao em phải đau buồn vì nó. Không có tại sao
tại trăng gì hết, em quên nó đi. – Tôi chụp tay em lại rồi quát lớn vào
mặt em. Em nhìn tôi ngạc nhiên trước thái độ của tôi.

- Em có biết anh yêu em không? Em có biết suốt thời gian qua anh vẫn
luôn chờ em không? – Vừa nói dứt lời, tôi đã ôm em, siết em thật chặt,
đặt lên môi em một nụ hôn, có thể cho là một nụ hôn đầu đời của tôi, với bao xúc cảm, bỡ ngỡ, chệch choạc.

Và cuối cùng tôi đã làm được điều tôi muốn bấy lâu nay, nói câu yêu
em và hôn em. Gần 2 năm qua, là thời gian quá đủ để tôi làm bạn của em.
Tôi không muốn che dấu cảm xúc nữa, tôi thật sự yêu em, tôi thật sự
không thể sống thiếu em.

Quá bất ngờ, em cũng không kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng như trời
trồng. Một lúc thì em đẩy tôi ra xa, rồi quay đầu bỏ đi. Tôi chạy theo
nắm tay em lại.

- Linh, anh sẽ yêu thương em. Anh không để em khóc nữa đâu.

- Không được đâu! Không được đâu. – Em lại bắt đầu khóc, hất tay tôi ra và bỏ đi.

- Tại sao không được? – Tôi chạy lại và ôm em từ đằng sau.

- Em không đáng được anh yêu thương đâu. – Em cố kéo tay tôi ra nhưng không được.

- Tại sao không đáng? Anh không quan tâm gì hết, chỉ biết anh yêu em thôi.

- Buông em ra đi! – Em gào lên và kéo tay tôi thật mạnh, tôi cũng buông em ra.

- Em không phải đứa con gái tốt, em không còn trinh trắng nữa đâu! Em xin anh! Quên em đi! Làm ơn đừng yêu em! Tìm một cô gái nào đó xứng
đáng hơn em đi! – Em bỏ chạy thật nhanh, dáng em ngày càng khuất dần.

Khi nghe xong em nói, tôi đã thất thần. Không thể đuổi theo em được
nữa. Vậy là em đã trao cả đời em cho một thằng khốn nạn.Đó là thật sao?
Không phải chỉ khi cưới nhau người ta mới trao cho nhau sao?Hay vì tôi
quá ngu ngơ trong chuyện tình cảm? Tôi không những là một thằng hai lúa ở cái đất này mà còn hai lúa cả về mặt tình cảm nữa. Những giọt nước mắt
bắt đầu rơi, không hiểu vì sao nó rơi. Vì thương em? Vì ghen tức với
thằng khốn đó? Hay vì bất cứ cái gì khác? Tim bắt đầu nhói đau, không
biết phải làm sao đây? Với lý do em không còn là con gái nữa, tôi có thể quên em được không? Tôi sẽ hết yêu em chứ? Tâm trạng rối bời với bao
nhiêu câu hỏi xuất hiện. Tôi đổ gục xuống trong đêm tối…

Kể từ lần gặp em hôm đó, 1 ngày, 2 ngày rồi lại 1 tuần trôi qua.
Không lúc nào tôi không nghĩ về những lời em nói. Nêu tôi quen em, tôi
không phải là người đầu tiên của em? Rồi tôi có thể yêu thương em như
không có gì? Tôi có thể bỏ qua mọi quá khứ không tốt đó và sống vui vẻ?
Nếu nói rằng tôi không buồn và thất vọng, thì đó chỉ là lời nói dối. Nếu nói rằng tôi không phát điên lên khi nghĩ đến những cảnh tượng của em
và nó bên nhau thì chỉ là dối lòng mà thôi. Tôi cũng chỉ là một thằng
học sinh chập chững vừa bước ra khỏi mái trường THPT, không một chút
kinh nghiệm trải đời, thì làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện đó. Ngày xưa
tôi cũng hay mơ mộng, mơ đến một gia đình hạnh phúc, vợ hiền, con ngoan. Tôi muốn tôi phải là người đầu tiền của vợ tôi. Đó là suy nghĩ của một
thằng học sinh ở lứa tuổi 18,19. Suy nghĩ đó có gì sai chứ?

Vậy là đã 1 tuần tôi không liên lạc với em, tôi không hiểu vì sao tôi lại tránh mặt em. Có phải tôi đang cố quên em, nhưng sao khó quá. Không một lúc nào không nghĩ đến em, trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện
hình ảnh người con gái ấy đang cô đơn đau khổ một mình. Tôi muốn chay
đến để che chở em, nhưng có thứ gì đó cứ ngăn lại.

Chiều Sài Gòn hôm đó, tôi đã uống một chút bia với đám bạn và định
ghé qua nhà anh Đen ăn tối như chị Nhung rủ vài hôm trước. Khi chạy đến
gần nhà tôi đã nghe tiếng chén dĩa vỡ, tiếng đập phá đồ. Tôi cảm thấy
chắc có chuy