Disneyland 1972 Love the old s
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327513

Bình chọn: 8.5.00/10/751 lượt.

mà ko tự đi, suốt ngày ngồi
trên xe ôtô, ko biết quang cảnh khắp nơi đc nhìn qua kính xe ôtô đẹp tới mức nào mà có thể khiến họ ngồi trên đó lâu như vậy, thật chẳng khác kẻ tàn phế là bao.

Chiếc cổng trường to lớn đột ngột mở ra, những chiếc xe xếp lộn xộn, vô tổ chức đều ko hẹn mà cùng dạt ra 2 bên, nhường chỗ cho chiếc Limo đen bóng đi vào. Chiếc xe ung dung đi vào sân trường rồi dừng lại trước bao ánh mắt ngưỡng mộ và những tiếng rú lên
sung sướng của đám nữ sinh, ko lớn, nhưng cũng đủ để Băng Hạ thấy chướng tai.

"Thiếu....gia....!"

"Thiếu gia.......!"

"Thiếu gia!!!!!"

Hôm nào cũng nhìn thấy mà, sao phải tỏ
thái độ như vậy chứ, giống như Thiếu gia là 1 thứ, mà thiếu nó, đám nữ
sinh của trường này ko thể sống đc vậy.

Từ cửa xe bên trái của chiếc Limo bước
ra 1 chàng trai, mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, đeo một
chiếc kính gọng đen. Tiếng hét của đám nữ sinh như vỡ òa khi trên môi
chàng trai ấy xuất hiện 1 nụ cười.

"Nhật Long..!"

"Anh Nhật Long......!"

Tiểu Vy đang đứng cạnh Băng Hạ, thấy mọi người kêu lên tên của chàng trai ấy thì giãy nảy:

_Đó chẳng phải tên đi theo Thiếu gia
sao? Theo "hầu" Thiếu gia mà cũng đc hâm mộ thế này, đám tiểu thư đó
đúng là "già ko bỏ, nhỏ ko tha"!

Băng Hạ thấy Tiểu Vy nói vậy cũng gật
đầu đồng tình, quả thật, mức độ hám trai của đám tiểu thư đó che mờ cả
lí trí rồi nên họ ko hề để ý đến nụ cười trên môi Nhật Long. Nhạt nhẽo.
Nó chỉ dành cho những kẻ mà mình chán ghét đến tột độ.

Nhật Long bước qua cửa xe bên kia, mở
cửa, lại 1 người nữa bước xuống. Khuôn mặt hoàn mỹ, cao ngạo, tuấn tú
như thần mặt trời Apolo, ánh mắt màu xanh lá cây lạnh lẽo lướt qua đám
nữ sinh khiến mọi tiếng ồn nín bặt. Nhưng ko dám chắc trong lồng ngực
các nữ sinh, trái tim họ ko nhảy lên những vũ điệu cuồng nhiệt.

Ánh mắt Hạo Thiên dừng lại trước một nữ
sinh đang đứng phía xa xa, có vẻ như ko màng đến Thiếu gia nhưng khóe
miệng lại cong lên một nụ cười khinh miệt. Khóe môi anh cũng cong lên
theo, một nụ cười thách thức đáp lễ lại Băng Hạ rồi lặng lẽ bước vào
lớp, theo sau là Nhật Long, như nước biển phân đôi, đám đông tự dạt sang 2 bên nhường đường cho anh.

"Để xem cô còn giữ đc nụ cười ngạo mạn ấy bao lâu nữa."

Nhìn bóng Hạo Thiên khuất dần, nụ cười
trên môi Băng Hạ biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo đến run người. Thu lại ánh mắt, cô quay gót bước về phía phòng học.

Từng tiết học trôi qua thật yên bình.
Những tưởng với câu chuyện mà sáng nay Băng Hạ nghe đc, thì sẽ phải có
chuyện-gì-đó xảy đến, thế nhưng trái lại, đến những cái lườm của các nữ
sinh dành cho cô hôm nay cũng thưa dần, điều này khiến Băng Hạ ko khỏi
chán nản mà uể oải gục xuống bàn.

"Rầm". Tiếng một bàn tay ai đó đập xuống bàn thật mạnh.

Đến rồi!

Băng Hạ gục mặt xuống bàn mà miệng ko giấu nổi nụ cười, cuối cùng cũng đến, ko uổng công cô chờ đợi.

Cô từ từ ngẩng đầu.

Trước mắt cô là một đám con gái, người
nào cũng ăn mặc sành điệu, tuy vẫn là đồng phục, nhưng trên người họ còn đc điểm xuyết thêm khá nhiều thứ phụ kiện khiến những người nhìn vào ko khỏi cảm thấy lóa mắt. Cô gái đứng đầu-cũng là cô gái ban sáng nói
chuyện với Bảo Yến, quét qua người Băng Hạ ánh mắt coi thường, khuôn mặt vênh lên, giọng nói như ra lệnh:

_Đi theo tụi tao.

_Đi đâu cơ?_Băng Hạ nghiêng đầu hỏi, vẻ ngây thơ bộc lộ ra rõ rệt.

_Đi rồi biết.

_Nhưng mình cần phải học bài._Băng Hạ áy náy nói.

Cô gái ấy đưa tay túm lấy cổ áo Băng Hạ, kéo về phía mình, đôi mắt nhìn cô trừng trừng vẻ đe dọa:

_Muốn sống thì đi.

Vẻ bỡn cợt lúc nãy của Băng Hạ biến mất, khuôn mặt lạnh tanh, đáy mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm.

Băng Hạ nắm lấy bàn tay của cô gái, từng ngón tay thon dài, trắng muốt bấu chặt vào bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình kia.

Lạnh toát!

Ngay cả cô gái ấy cũng có thoáng chút
giật mình, dù bây giờ đang là tiết trời mùa thu, nhưng vẫn chưa đủ lạnh
để thân nhiệt con người xuống thấp đến vậy. Băng Hạ cười, một nụ cười
thách thức, đôi mắt tròn xoe xoáy sâu vào cô gái ấy.

_Nếu muốn, tôi có thể đi theo cô, nhưng bỏ tay cô ra khỏi áo tôi trước đã.

Cô gái kia chau mày, đôi tay lập tức
cũng rời khỏi áo Băng Hạ. Băng Hạ mỉm cười hài lòng, đưa tay lên phủi
phủi áo, ung dung bước ra khỏi lớp theo đám nữ sinh kia để lại những ánh mắt khó hiểu của các học viên. Cái dáng đi nghênh ngang đó, trông giống 1 học viên sắp đc tặng giấy khen thưởng hơn là 1 học viên sắp bị đưa
lên "đoạn đầu đài".

Trên sân thượng.....

_Các người gọi tôi lên đây làm gì?_Băng Hạ dựa người vào tường, 2 tay tì lên thành lan can, nghiêng đầu chờ đợi.

_Kiêu ngạo gớm nhỉ?_1 cô gái có mái tóc ngắn ngủn, tai xỏ đến hơn chục
lỗ, trông có vẻ rất bụi bặm, cười khẩy. Cố làm ra vẻ cao ngạo cũng phải
giả tạo đến phút cuối cùng hay sao? Rồi cô ta quay sang phía cô gái đứng đầu_Chị Quỳnh, làm