Old school Swatch Watches
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327964

Bình chọn: 8.00/10/796 lượt.

nó rơi lúc nào và ở đâu nữa.

Băng Hạ cũng ngồi xuống bên cạnh, ái
ngại nhìn Tiểu Vy. Cô biết sợi dây ấy là kỷ vật của mẹ Tiểu Vy, trước
khi qua đời bà đã để lại cho cô. Tiểu Vy nâng niu nó như báu vật, lúc
nào cũng đeo trên cổ. Vậy mà bây giờ loáng cái đã biến mất, hỏi sao cô
ko đau lòng cho đc.

_Chắc lúc mình ngã xe nó đã rơi
mất._Tiểu Vy nhắm mắt cho 2 hàng nước trong suốt chảy ra, đưa tay lên
che miệng kìm nén tiếng nấc đang muốn bật ra trong cổ họng.

Băng Hạ ôm lấy bạn, để Tiểu Vy gục đầu
vào vai mình. Sợi dây đó là sinh mạng của Tiểu Vy, tuyệt đối ko thể mất
đc, nhưng bây giờ, ngoài trời tối đen như mực, biết tìm nó ở đâu?

Băng Hạ ôm cây Violin ngồi ngoài ban công, gió đêm thổi mạnh, phả vào mặt cô, khiến hàng mi đen rậm rung rinh trong gió.

Cô lướt ánh mắt mình vào trong phòng,
nơi cô bạn của mình đang yên giấc sau 1 trận khóc trôi mây trôi hoa.
Khuôn mặt vẫn còn loang lổ những vệt nước mắt, hàng mi ươn ướt.

Ngước mặt lên trời, cô khẽ thở dài, nhưng hơi thở đó nhanh chóng bị cơn gió đêm cuốn đi, để lại cô với 1 mớ suy nghĩ ngổn ngang.

Sợi dây chuyền của Tiểu Vy ko phải loại
đắt tiền, nhưng cũng ko có nghĩa là nếu nó rơi trên đường thì bây giờ sẽ ko yên vị trong túi ai đó, bị bán tới 1 tiệm trang sức, hay bị 1 ai đó
vô tâm đá bay tới 1 xó xỉnh nào rồi. Để tìm 1 sợi dây chuyền nhỏ bé giữa

những con đường mà Tiểu Vy đã đi qua
trong 1 thành phố lớn như thế này đã là 1 điều ko tưởng, huống hồ Tiểu
Vy còn ko biết đã rơi ở chỗ nào nữa.

Tiểu Bảo đến gần Băng Hạ, dụi dụi đầu
vào chân cô, cắt ngang mất mớ suy nghĩ hỗn độn đang hiện diện trong đầu. Thôi thì mọi chuyện dựa vào ông trời, tập trung vào những chuyện hiện
tại là tốt nhất.

Đặt cây đàn lên vai, cô bắt đầu thực hiện công việc kéo đàn để tạo ra những tiêng đàn trầm bổng, đi vào lòng người.

_ _ _

Bên ngoài chiếc cổng sắt đen của học viện Thánh Huy, 1 chiếc Koenigsegg CXX

màu bạc bóng loáng đã yên vị ở đó ko
biết từ lúc nào. Chủ nhân của chiếc xe đã đỗ xe ở đó rất lâu để chờ đợi 1 tiếng đàn phát ra từ bên trong. Chàng trai trẻ đứng dựa lưng vào chiếc
xe, 2 tay đút túi quần, lặng lẽ thưởng thức tiếng đàn.

Đôi môi hoàn hảo bất giác cong lên.



Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua tấm rèm cửa, chiếu vào trong phòng, chim chóc hót líu lo báo hiệu 1 ngày mới đã đến.

_Vy Vy! _Băng Hạ khẽ lay người đánh thức Tiểu Vy dậy, ko biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay ko, mà hôm nay
Băng Hạ thì đã dậy lâu rồi, nhưng Tiểu Vy thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.

_Băng Hạ, mình dậy rồi!_Tiểu Vy lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

_Muộn rồi đấy, bạn mau đi làm VSCN rồi còn đi học._Băng Hạ giục.

Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng
cho Băng Hạ gọi là "chào ngày mới", Tiểu Vy ỉu xìu bước vào phòng vệ
sinh, tay vẫn ko ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 "vật thể lạ" có đôi mắt sưng
húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần,
trống trơn của mình, Tiểu Vy ko nén nổi tiếng thở dài. Suýt nữa thì cô
quên mất chuyện đã đụng đến tuyến nước mắt của cô tối hôm qua.

Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Tiểu Vy ngước nhìn lên trời.

Trời hôm nay đẹp thật.

Trời đẹp nhưng lòng người ko đẹp.

_Vy! Hạ! Đợi mình!_Một tiếng nói vang
lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Tiểu Vy, đồng thời
cũng cản bước chân của 2 cô lại.

Băng Hạ quay ra đằng sau, nhân chủng nào mới sáng sớm ra đã gọi tên cô ko đầu ko đuôi thế nhỉ?

Hạ Tiểu Nhã chạy đc đến chỗ 2 người cũng dừng lại, khom lưng xuống, 1 tay ôm lấy ngực, thở hồng hộc, tuy vậy, 1
tay cô nàng vẫn giơ lên, hươ hươ trước mặt:

_Hi!

Băng Hạ chỉ cười nhạt đáp lại, còn Tiểu Vy thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?

_Tiểu Vy! Mắt bạn sao thế?_Tiểu Nhã vừa đứng đc thẳng lưng dậy đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.

_À, ko sao._Tiểu Vy xua xua tay, gượng cười.

Tiểu Nhã thừa biết rằng có lí do, nhưng
theo phép lịch sự, cô ko hỏi nữa. Ba người tiếp tục đi lên lớp, tình
trạng "im lặng là vàng" diễn ra suốt quãng đường đi.

Chuông vào lớp...

Giáo viên vào...

Một bài ca....

Chuông nghỉ giải lao....

Học viên ồn ào....

Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh
xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Băng Hạ và Tiểu Vy
vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng
ngồi bất động, ko màng đến thế sự.

Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ. Băng Hạ ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học viên nữ
đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Băng Hạ vẫn ko thể nhìn thấy "sinh
vật lạ" gây ra "sóng gió cung đình" ấy là ai.

Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.

Tiếng bư