
ứt mạnh một nhánh cỏ
non “Anh có nghĩ con người, khi đã dám nỗ lực tìm ra sự thật, thì phải
dám đối mặt với nó chứ, đúng không? Như thế mới xứng đáng với công sức
mình bỏ ra.”
“Con người không thể sống quá nguyên
tắc. Em có thể chọn lối đi khác, nếu lối đi đã vạch sẵn ấy nhiều gai
nhọn khiến em đau.” Anh vẫn không nhìn cô, thân người bất động như pho
tượng.
“Nếu trốn chạy mãi từ lối đi này sang
lối đi khác, thì sao có thể đến đích. Chi bằng dẫm vào gai nhọn ngay lối đi đầu, đau một chút….”
“Em hoàn toàn có quyền được chọn lối đi
cho mình, Băng Hạ.” Hàn Phong quay lại nhìn cô “Lối đi nào không làm đau bản thân em, em hãy đi. Đừng lo lắng nó không đến đích. Chẳng may chưa
đến đích mà bản thân đã mất máu quá nhiều thì sao?”
Cô im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh. Đáy mắt tràn ngập sự chân thành.
Dưới ánh chiều tà.
Mặt nước hồ xao động rung rinh như tiếng người thiếu nữ cười khúc khích e thẹn.
Bàn tay nắm chặt lấy vai Băng Hạ.
Hàn Phong cúi người xuống.
Cúi xuống.
Thấp nữa.
Tiến đến gần môi Băng Hạ.
Một chút nữa thôi.
Nhẹ nhàng.
Khung cảnh mỏng manh như trong truyện cổ tích, vạn vật tĩnh lặng.
Dưới ánh chiều tà.
Băng Hạ quay mặt đi.
Tránh nụ hôn đó của anh.
Giấc mộng bừng tỉnh, anh khựng lại, đôi tay đặt trên vai cô hóa đá.
Con đường của cô, sẽ mãi mãi không có dấu chân của anh.
Anh buông tay ra.
Nụ cười nhạt thấp thoáng nơi khóe môi.
Ánh hoàng hôn đỏ như màu máu.
….
Cây đàn Vĩ Cầm lạnh tanh nằm im lìm trên mặt bàn.
Trốn chạy không phải là cách, Dương Băng Hạ, mày đã tìm ra con đường, thì phải dũng cảm bước đi trên con đường ấy.
Bàn tay vuốt nhẹ lên mặt đàn.
Ngày ấy, mẹ Khiết Bội cũng chơi cây đàn này.
Nước mắt rơi xuống.
Ba mẹ, là con không tốt. Ba mẹ hãy trừng phạt con đi…!
Là con hèn nhát, con không dám đối diện.
Mẹ à, có thể vẽ ra cho con một lối đi không?
Đứa con ngu muội này, không biết làm thế nào cho phải…!
Cô không lạnh lùng, không cứng rắn, không can đảm.
Cô chỉ là đứa con gái bình thường. Cô cũng cần được sự chở che, sự dẫn lối khi hoang mang lo lắng không biết đi về đâu.
Thế nhưng sao ông trời quá đỗi tàn nhẫn, để cô chới với giữa lòng biền lạnh ngắt không một vòng tay dang ra cứu vớt.
Không có lối đi nào tốt hơn lối đi ban đầu.
Nhẹ nhàng, Băng Hạ cầm cây đàn lên.
Nước mắt vẫn chưa khô nơi bờ mi.
Bản nhạc Định mệnh có 4 chương.
Em đã chơi cho anh nghe 3 chương đầu.
Còn chương cuối.
Hạo Thiên, một lần và mãi mãi.
Anh, sẽ là người duy nhất được nghe nó.
Tiếng đàn của em sẽ mãi thuộc về anh, và chỉ một mình anh thôi.
Chỉ của mình anh thôi.
Gió Xuân mát mẻ.
Hạo Thiên tựa người vào chiếc Audi màu
bạc, hòa vào làm một cùng màn đêm đen ẩm mùi sương. Trút hơi thở dài,
anh ở đây đã lâu lắm rồi, chờ đợi một tiếng đàn của ai đó mình đã từng
nghe trong những tháng ngày xưa cũ.
Cây cối rùng mình, rỉ tai nhau câu chuyện cổ tích không đầu cuối.
Vẫn biết thứ gì đã qua sẽ không thể lấy
lại, nhưng một niềm thương nhớ hoang đường vẫn mong mỏi quanh đây sẽ
vang lên tiếng đàn mang theo cảm xúc da diết để xoa dịu trái tim.
Cổng sắt đen của học viện Thánh Huy nằm sừng sững lạnh lùng.
Hạo Thiên chậm rãi, từng bước, từng bước tiến đến cánh cổng.
Giơ tay.
Chạm nhẹ.
Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa nơi đầu ngón tay.
Hoang mang.
Người con gái anh yêu, mạng sống và trái tim của anh, nằm bên trong kia, cũng lạnh lẽo như thế.
Lạnh đến đáng thương.
Lạnh đến đau lòng.
Lạnh đến tê tái.
Do anh.
Thiên cười buồn. Nụ cười u uất nặng trĩu tâm tư khắc sâu vào khuôn mặt anh, vào màn đêm đen đầy buồn bã.
Quay lưng.
Trong thoáng chốc, nụ cười vụt tắt.
Những thứ gì đã qua sẽ không bao giờ có thể lấy lại.
Sẽ chẳng có tiếng đàn nào để tiếp bước cho anh chạy trốn khỏi thực tại.
Đối diện với thực tế đi nào.
Là người đã làm cho cô ấy đau khổ, anh không có tư cách để chạy trốn.
Không có tư cách. Không được phép.
Tay nắm cửa xe lành lạnh.
Không khí trong xe ấm áp hơn bên ngoài.
Anh khởi động máy. Đèn pha của chiếc xe mạnh mẽ xé màn đêm ướt hơi sương xen lẫn tiếng thở dài não nề của cây cối, chầm chậm chuyển động.
Xuyên thấu qua lớp cửa kính trong suốt của chiếc Audi.
Tiếng đàn.
Là tiếng đàn anh vẫn hằng mong mỏi.
Đôi mắt sáng bừng lên. Một cách vội vã, anh đạp phanh.
Cánh cửa xe bật mở, Thiên lao ra.
Đêm.
Mát lạnh.
Từ xa, tiếng đàn da diết văng vẳng đến, thấm qua màn đêm bằng từng vần nhạc ướt át.
Xa, rất xa.
Đơn độc trên sân thượng có một bóng người. Xu