Disneyland 1972 Love the old s
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329474

Bình chọn: 8.5.00/10/947 lượt.

ên hay tùy hứng.

“Thôi, có lẽ cũng muộn rồi, bác về đây. Con mua đồ rồi về ngay kẻo mệt” Bà Xuyến Chi mỉm cười với Phù Dung.

Cô cũng gật đầu đáp lại lễ phép “Vâng, bác đi ạ!”

“Ừ, mà tối nay con và ông bà bên ấy sang dùng bữa tối có được không nhỉ? Rồi sau đó hai đứa có thể đưa nhau đi chơi?”

Trong mắt Phù Dung hiện lên nét vui
sướng thấy rõ, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, nụ cười lại kém tươi.
“Nhưng…anh Thiên có đi đâu không ạ?”

“Chắc là không” Xuyến Chi liếc mắt ra
chỗ khác ra chiều suy nghĩ rồi lắc đầu “Mọi năm bác đều thấy nó ở nhà
như bình thường. năm nay hai đứa phải tranh thủ bồi đắp tình cảm đi
chứ?”

“Vâng” Không cần nhìn lâu cũng thấy nét
mặt Dung tươi tỉnh hơn hẳn, sáng rỡ hơn cả những tia nắng ngoài kia “Vậy bác đi ạ. Tối con sẽ qua.”

“Ừ, chào con”

“Con chào bác!”

Phù Dung đứng thẳng người, vẫn giữ trên
môi nụ cười và ánh mắt thì đuổi theo chiếc Lamborghini chậm chạp nhích
mình đi xa dần, tay xoay xoay chiếc ô, tay còn lại vẫy chào tạm biệt,
mặc dù bà Trịnh đã đóng cửa kính xe và không ngoái đầu lại.

“Này, ai thế?” Mai Đông cất điện thoại
vào túi, bước xuống đường, hất mặt về phía chiếc xe giờ đã biến mất 1/3
trong dòng xe cộ chật kín, tay đập vào vai Dung.

“Mẹ Hạo Thiên” Dung không nhìn Đông, mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Cái gì? Mẹ Thiếu gia? Trẻ gớm!” Mai Đông trợn tròn mắt, mặt ngây ngô như vừa nghĩ mình nghe nhầm điều gì đó từ cô bạn thân.

“Ừ, đẹp nữa”

Đông gật gù như gà mổ thóc, trong đầu
vẫn lảng vảng hình ảnh của người phụ nữ ban nãy cùng mối nghi ngờ và
thắc mắc. đương nhiên cô biết Phù Dung không nói dối, vì nếu không phải
mẹ của người cô ấy yêu say đắm thì chẳng thể nào Dung nói nói cười cười
ngọt xớt như thế. Nhưng mối quan hệ mẹ con giữa Hạo Thiên Thiếu gia và
“bà” Phu nhân – mà có thể nói là chỉ già hơn bà chị gái lớn tuổi một
chút – thì không thể không làm cho người khác tin ngay từ lần đầu được
nghe.

“Thôi đi nào! Mua đồ nhanh đi, tối tớ còn qua nhà Hạo Thiên ăn tối”

“Ế! Thật á? Romantic nhở!”

Dung nhướn mày, trừng mắt với Đông, còn cô bạn chỉ cười như nắc nẻ, choàng tay khoác vai Dung như tình nhân.

Nơi đâu đây vừa vang lên ca khúc First
Valentine khiến những người trên đường không khỏi bồi hồi xao xuyến. một cửa hàng hoa ở gần đấy bỗng dán lên cửa kính của tiệm một tờ poster màu sắc rực rỡ.

Happy Valentine, lovers !

“Em nghe!”

Băng Hạ nằm phịch xuống giường, tay cầm
chiếc điện thoại, khoảnh khắc thân người được thả tự do xuống chiếc nệm
làm cái điện thoại như muốn nảy lên theo.

“Tối nay đi chơi với anh.”

Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng
nói không trầm cũng không cao, không nhanh cũng không chậm. đều đều như
giọng người phát thanh trong chiếc băng catset.

“Đi chơi?” Hạ bỏ chiếc điện thoại ra
khỏi tai, nhíu mày nhìn vào dòng ngày tháng nhỏ trên góc màn hình “À,
hôm nay là Valentine nhỉ?”

“Valentine?” Giọng Hạo Thiên như đang ngạc nhiên.

“Không phải à?” Hạ nhướn một bên lông mày.

“À, ừ” Thiên hạ giọng. đối với anh và cả cô, ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là ngày Valentine. Anh cứ nghĩ cô
sẽ vui vẻ khoe với anh hôm nay là sinh nhật cô ấy, hoặc khi anh rủ đi
chơi cô sẽ cười và nói theo cách khác. Như là “Hôm nay là sinh nhật em
đấy” chẳng hạn.

“Anh muốn đi đâu?” Cô để mặc chiếc điện
thoại nằm ở giường, không thèm giữ, hai tai mân mê tháo chiếc tai nghe
bị thắt nút mà cô biết rằng lý do là cô luôn đeo nó khi đi ngủ.

“Cho em quyết định”

“Em đi đâu cũng được.”

“Ok, vậy tối Nhật Long sẽ qua đón em.”

“Nhật Long?” Cô nhíu mày, đôi tay bỗng dừng lại “Sao lại là Long?”

“Vì anh cần làm một việc khác”

“Việc gì?” Cô tỏ vẻ không vui. Một đôi
tình nhân đi chơi với nhau đêm Valentine mà chàng trai lại nhờ người
khác qua đón cô gái, còn anh ta thì lấy lý do là bận việc. Việc quái gì
mà còn quan trọng hơn người yêu cơ chứ?

Đầu dây bên kia thoáng có tiếng cười, anh hiểu cô đang nghĩ gì, chậm rãi thanh minh “Bất ngờ cho em, ngốc ạ!”

Cô chợt cười hắt, tự giễu mình sao quá nôn nóng. Cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại dễ để mất tự chủ như vậy.

“Bất ngờ gì thế?” Biết mình hỏi thừa, vì đã là bất ngờ, thì đương nhiên sẽ không thể bật mí cho đến phút chót.

“Tối nay em sẽ biết!”

Dưới mặt bàn, hai bàn tay cô đã không còn hành hạ chiếc khăn trải bàn nữa mà chuyển qua đan vào nhau đầy đau khổ, bất lực.

Trích:

“Bất ngờ gì thế?” Biết mình hỏi thừa, vì đã là bất ngờ, thì đương nhiên sẽ không thể bật mí cho đến phút chót.

“Tối nay em sẽ biết!”

Từng chiếc răng lược len qua từng lọn tóc, trượt dài xuống. Băng Hạ chậm rãi chải tóc, đôi mắt nhìn vào gương khác hẳn đôi mắt của người con gái mà cô vẫn nhìn thấy trong gương của rất nhiều ngày trước. Đôi đồng tử
màu xám tro kia, sao nó lại có hồn và trong sáng đến thế? cái ánh sáng
thán