Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210135

Bình chọn: 7.00/10/1013 lượt.

uôn yêu anh, luôn hướng về anh bằng một trái tim chân thành và tha thiết?

Xin lỗi….

Anh không làm được…

Long vươn tay ra, ôm lấy Lam Đình.

- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.

- Anh hết yêu em rồi à? – Lam Đình vẫn khóc, cô gục đầu vào vai Long mà nói gần như hét lên.

- ….Không – Long nói nhỏ, giống như không hề muốn cho Đình nghe thấy.

Qua làn nước mắt nhạt nhòa, Lam Đình khẽ nở nụ cười hạnh phúc.

- Về đi. – Hạ lạnh lùng nhìn Thiên.

- Em đuổi anh à? – Thiên cười đùa

- Ừ.

- Nhưng anh vẫn chưa nghe đàn.

- Khỏi, mai nghe. Hôm nay người ta không chơi đâu.

- Sao em biết? – Thiên ngạc nhiên hỏi Hạ. Cô chợt phát hiện ra mình lỡ lời, bèn nhíu mày nhìn anh.

- Thế rốt cuộc anh có về không?

Thiên mỉm cười trầm ngâm nhìn cô, cái kiểu ngang ngược bá đạo của cô sao mà đáng yêu.

- Có, anh về. Cho anh ôm em đã, rồi mới có sức về đến nhà.

- Không.

- Thế thôi, anh ở đây. – Thiên nhởn nhơ.

- Vậy thì tùy anh.

Băng Hạ kiêu ngạo hất hàm, cô quay gót
toan bước về ký túc xá. Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân chạy đuổi theo mình, và một vòng tay vững chãi dang ra, ôm siết lấy cô từ đằng sau.
Đầu anh gục trên vai cô, hơi thở của anh phá vào gáy cô, vòng tay ấy sao lúc nào cũng ấm như thế, giữa trời cuối thu lập đông này, anh ôm lấy cô như thế chẳng khác nào bắt cô ở lại.

- Sao có thể nói đi là đi như thế, em bước đi thêm mấy bước, là phạm tội giết một mạng người đấy.

Băng Hạ mỉm cười, anh cần cô đến thế sao?

Hạo Thiên cứ ôm cô chặt như vậy, còn cô ở trong vòng tay anh nhỏ bé và hạnh phúc. Phải chi cứ được mãi như thế
này, mãi ở trong vòng tay ấm áp của anh thế này, không rời xa, dù có
chết cũng được chết bên cạnh anh.

Phải chi….được như thế….

Thì sẽ hạnh phúc biết bao….sẽ chẳng còn gì phải mong đợi nữa….

- Này, em dùng nước hoa gì mà thơm thế? – Thiên bỗng nhiên hỏi cô.

- Em không dùng nước hoa.

- Ồ..mà hình như, anh nghiện em rồi….say em rồi….mê em rồi…thì phải….

- Em là rượu đấy à? – Cô cười.

- Ừ, nhưng là rượu độc – Vòng tay ôm cô vẫn không nơi lỏng, anh nói vào tai cô, giọng nói xen lẫn với hơi thở nồng nàn.

- Vậy sao anh còn uống?

- Nghiện rồi mà, nên không đủ tỉnh táo
nữa – Anh nói nhẹ - Rượu độc…nếu uống rồi sẽ chết….anh vẫn chấp nhận
chết để được bên cạnh em..

Băng Hạ mỉm cười, nhưng đôi mắt trong suốt lại ánh lên tia lặng lẽ và trầm lắng.

- Mà này, ôm thế đủ rồi đấy, về đi.

- Chưa đủ - Anh ôm cô chặt hơn, ngang ngược phản bác – Ôm thế này mới đi được nửa đường thôi, còn nửa đường còn lại.

- Không cho ôm nữa – Cô xoay người lại, đẩy anh ra – Về!

- Ôm thêm chút nữa!

- Đủ rồi!

- Chưa đủ!

- Rồi!

- Chưa!

- Rồi!

- Chưa!

Sân trường Thánh Huy tối hôm ấy, tiếng
đàn Vĩ Cầm da diết khuấy động lòng người đã không vang lên. Cây cối rì
rào khẽ cọ các tán lá vào nhau cười khúc khích trước đôi nam nữ trẻ con
này.



Rảo bước chậm rãi trên đường, Vy đang
trên đường đến nhà Long, nhưng cô lại không muốn đến chút nào. Co chân
đá bay một hòn sỏi bên đường, hòn sỏi bay lên, rồi rơi xuống một quãng
cách đó mấy mét, động đậy, rồi im lìm.

Tại sao những hòn sỏi bé nhỏ, nhưng lại
có nghị lực như vậy? có thể trơ lỳ, mặc cho cuộc đời giày xéo, mặc cho
nắng mưa, mặc cho người đi qua đi lại cán vào người, nó vẫn nằm im lìm,
trong khi con người lại không thể như nó, lại có thể gục ngã nhanh chóng trước số mệnh, trước khó khăn và những cú vấp ngã? Tại sao….?

Con người có trái tim?

Con người có cảm xúc?

Con người có tình yêu?

Nực cười….

Trái tim để làm gì, khi nó lúc nào cũng có thể quặn lại khiến ta đau đớn?

Cảm xúc làm gì, khi vui vẻ thì ít, mà thứ làm cho chúng ta rơi nước mắt và đau đớn thì nhiều?

Tình yêu để làm gì, khi mang để sự thăng hoa và hạnh phúc mong manh trong phút chốc, để rồi sự đau khổ và tuyệt
vọng thì giết chết ta, bóp nghẹt trái tim ta?

Rốt cuộc, Vy chỉ muốn làm một hòn sỏi vậy thôi….

Tòa biệt thự nhà Nhật Long sao hôm nay lại xuất hiện trước mắt cô sớm đến thế, cô còn mong con đường nó dài thêm cơ.

“Kính…coong….”

- Cô Di, để cháu ra mở cửa cho!

Một giọng nói vui vẻ phát ra từ bên trong nhà, rồi sau đó là tiếng nhảy chân sáo ra cồng.

Giọng nói đó….

Là Lam Đình….

Giọng nói trong vắt….thanh mảnh….ngây thơ….

- Ơ…cô là…??? – Đình chớp chớp mắt nhìn
Vy, đôi mắt Đình rất to, to đến gần như là chiếm hết khuôn mặt, nhưng
đôi đồng tử màu đen lay láy và long lanh như những vì sao sáng rực khiến cho nó không trở nên xấu đi, mà còn làm cho ai nhìn vào cũng không thể
không trầm trồ khen ngợi.

- Tôi là người hôm qua đi về cùng anh
Long. – Vy cố gắng mỉm cười tươi hết sức có thể, trước vẻ tươi mới


80s toys - Atari. I still have