Old school Easter eggs.
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324151

Bình chọn: 8.5.00/10/415 lượt.

bảo chỉ ưa những chàng mét tám trở lên, tôi mới hơn mét bảy có sáu phân. Còn phải là những người chín chắn, thông minh, đĩnh đạc – sơ qua là không phải tôi rồi. Thế mà giờ, cô ấy đã bỏ hết những mẫu hình lí tưởng, để thích tôi à? Tôi mà đi, Jane sẽ rất buồn, rất chán,... Hàiz, tự nhiên thấy mình cao cả quá! Những cái đánh, cái đấm của Jane từ trước, ra là “đấm yêu” ư? Rùng mình _ __!

- Cậu không phải đang nghĩ tớ thích cậu đấy chứ? – Jane huých tôi một phát, kéo tôi từ trên mây trở lại bàn ăn.

Jane à, thái độ này của cậu là không nên nhé! Dù gì cũng thích tôi, cô ấy đáng ra phải thục nữ chút chứ. Cau mày nhìn tôi như hiện tại, càng không nên.

Tự nhận thấy giá trị bản thân tăng lên vùn vụt như giá vàng SCJ dạo gần đây, tôi cho mình cái quyền hơi vênh mặt lên một chút, giọng kẻ cả:

- Không sao, cậu ăn tiếp đi.

Jane càng nhìn tôi ghê hơn, đôi mắt cô ấy rất đẹp, nhưng khi nhìn thế này thì hơi... đáng sợ.

- Đồ ngốc, tớ không thích cậu đâu. Đừng hoang tưởng.

Hiếm khi Jane nói tôi là “ngốc”, vì bình thường cô ấy sẽ nói tôi kém thông minh, chậm tiêu, v.v... hay gì gì đó cơ. Cái từ “ngốc” rất bất thường nha!

Việc Jane nói cô ấy thích tôi (dù không chính thức) chỉ khiến tôi thấy... huênh hoang và tự sướng về bản thân một chút. Cảm giác không giống hồi xưa. Dù cho hồi xưa kia chưa một lần Tú Anh nói thích tôi, quí mến tôi hay có tình cảm với tôi; nhưng chỉ sau mỗi lần tôi nói “tớ thích cậu” với cô ấy, trái tim luôn cảm nhận được sự âm ỉ của một thứ gì đó đang sôi sục, hương vị rất ngọt ngào.

Từ khi ông đề cập đến chuyện về Việt Nam, tôi lại cứ nghĩ về Tú Anh. Mới đó thôi, tôi vẫn đèo cô ấy đi học, hai đứa bị người ta đâm, ăn cháo với nhau...

Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.

Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.

Việt Nam sau năm năm vẫn như vậy, ồn ào và mất trật tự. Tôi đã hi vọng
những con đường sẽ được tu sửa một cách triệt để, ít ra là đường đến sân bay. Ổ gà, ổ voi đầy rẫy trên các đường lớn, đi taxi mà cũng nẩy lên
nẩy xuống. Hệ thống đường xá xuống cấp còn kinh khủng hơn trước khi tôi
sang Hàn Quốc, thảo nào nguồn vốn đầu tư vào Việt Nam đang càng ngày
càng giảm sút đến thê thảm. May mà ông tôi là một người yêu nước, biết
nghĩ về nơi quê hương này, nên mới không ngại rót tiền vào Việt Nam để
kinh doanh – cái theo tôi thấy là nguy cơ lỗ rất cao, có khi vốn cũng
không hoàn lại được.

Trụ sở của Minh Minh tại Việt Nam cũng hoành tráng không kém gì Minh
Minh Hàn Quốc. Diện tích lớn, mặt bằng sáng sủa, lại gần khu vực trung
tâm, gần nhà nữa. Thế là có thể đi bộ đi làm, tiết kiệm tối đa tiền xăng xe (tôi chỉ biết lái ô tô, nhưng với tình hình đường bộ ở đây, đi ô tô
chỉ tổ hỏng lốp ==”).

Căn hộ của tôi không quá to, thuộc dạng khá so với những ngôi nhà xung
quanh. Vậy cũng tốt, không nên nổi bật quá, sẽ bị trộm cắp dòm ngó, rất
mệt.

Jane sẽ ở cùng với tôi, tiết kiệm mà. Cái lợi của việc ở chung nhà với
Jane thì nhiều vô số số. Ví dụ như Jane là một cô gái đảm đang trong
việc bếp núc, tay nghề có thể xếp cùng hàng với Ka và Kha; cô gái này
còn có một thói quen vô cùng kì lạ, đó là ăn xong luôn tự động thu dọn
bát đĩa đem rửa, rồi lau dọn nhà bếp tới khi chỗ nào chỗ nấy sáng choang mới thôi. Việc ăn uống, rửa bát là quan trọng nhất, đã có cô ấy lo.
Jane không chịu được bẩn, cô ấy cực kì kì thị những thứ gì bị bẩn; vậy
nên quần áo của tôi, nếu bị bẩn, chỉ cần vứt ra trước cửa phòng cô ấy,
kiểu gì cô ấy sẽ làu bàu nhăn mặt bê chỗ quần áo đấy đi giặt là sạch
tươm. Nói chung là, mọi sinh hoạt của tôi, đều có cách để đẩy cho Jane
lo liệu. Cô ấy có thể coi như là một cô ô-sin bé nhỏ ^^.

Đến Minh Minh, đầu tiên mọi người tham dự cuộc họp, đại khái là để khai
trương trụ sở tại Việt Nam, rồi giới thiệu người này với người kia,
trọng điểm là đợi fax của ông để xem vị trí của mọi người thế nào.

Nhìn sơ qua thì trong cuộc họp hôm nay có khoảng ba mươi người, chủ yếu
là những người có chức vụ cao ở bên Hàn Quốc, được đầu quân sang đây với hi vọng xây dựng Minh Minh phát triển mạnh mẽ hơn. Trong một tháng tới, sẽ có một đợt tuyển nhân sự lớn trên địa bàn, hình như chỉ tiêu cũng
khá cao. Không biết lao động trí thức ở Việt Nam có đủ chất lượng và số
lượng không nữa.

Tôi đang nghĩ, tôi là cháu của ông, có lẽ nào ông sẽ đưa tôi lên làm
Tổng? Như thế thì mọi người sẽ nghĩ rằng ông thiên vị, sẽ không coi
trọng tôi mất. Mong ông suy tính cho kĩ, tôi thấy trình độ của tôi đưa
lên làm Tổng thì hơi quá, Phó Tổng thì còn tạm được...

Và cái gì đến cũng đến, bản fax chậm rãi xuất hiện.

Tôi làm việc tại phòng nhân sự, phó phòng. Đúng là ngoài dự tính _ ___!

Kinh dị hơn, các bạn biết đấy, Trưởng phòng lại là Jane. Chưa bao giờ
tôi tính tới chuyện sẽ làm việc dưới trướng của Jane – cô ấy rất kinh
khủng. Bình thường tâm trạng cũng biến hóa khôn lường, nóng lạnh khó
đoán;