80s toys - Atari. I still have
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324134

Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.

trước tôi đã được nghe anh Lee trưởng phòng nói qua, có vẻ đây sẽ là một đợt càn quét qui mô lớn xuống các nước Đông Nam Á để làm tăng độ ảnh hưởng của Minh Minh trong khu vực. Hình như để thực hiện dự án mở rộng này, các lãnh đạo cấp cao – trong đó ông tôi là cao nhất – có những ý kiến khác nhau, gây tranh luận suốt mấy tuần liền. Chẳng nhẽ đến nay đã thống nhất được một phương án nào đấy rồi sao?

Ông từ từ đặt chén xuống bàn, mỉm cười nhìn tôi – Mấy năm trước thấy cháu rất khao khát về Việt Nam, khiến ông trăn trở bao đêm ròng. Vậy nên, sau nhiều lần suy tính, ông nghĩ nên cho cháu trở lại quê hương, cũng là để xây dựng Minh Minh Việt Nam. Cháu thấy thế nào?

Khao khát về Việt Nam, đó là chuyện của mấy năm năm về trước rồi, khi mà cháu vẫn còn bất lực nghĩ tới cô ấy. Thế mà đến tận bây giờ ông mới “suy tính” xong à? Tôi thấy... bất mãn. Ở Hàn Quốc năm năm, đường xá đã thuộc làu, thời tiết cũng quen thuộc, khẩu vị thay đổi ít nhiều... Về Việt Nam, lại phải thích nghi, không tiện chút nào.

- Cháu thấy nên để người có năng lực đi, cháu ở đây được rồi. À, ông có thể để cháu gái Jane của ông...

- Cô Kim – ông ngắt lời tôi – nói rằng cháu là đứa có khả năng nhất. Vậy nên, xét cho cùng, cháu về Việt Nam đi.

Đã quyết định từ trước rồi, còn bày đặt hỏi tôi làm gì cơ chứ, tủi thân ghê T3T.

Đứng dậy chào ông, tôi bước về phòng. Cái phòng này cũng to hơn phòng của mình ở Việt Nam, đồ ăn ở đây ngon hơn, chơi game ở đây thích hơn,... Thật là không nỡ từ bỏ.

Với lại, về đó, sẽ lại vướng phải những kỉ niệm về người ấy.

Suốt năm năm, tôi đã thử tìm kiếm, một Tú Anh thứ hai, nhưng vẫn chưa thấy. Thế là đành cố quên, cố vùi đầu vào học tập và làm việc. Nếu trở về Việt Nam, cuộc sống chẳng còn thoải mái được nữa.

Jane cũng sang Việt Nam với tôi, đó là một điều an ủi, ít ra tôi không phải lủi thủi một mình. Cô ấy đúng là một người bạn tốt; thấy tôi đáng thương, bị đuổi về nước, liền ngỏ lời với ông để cùng đi với tôi. Để cảm ơn, tôi mời cô ấy đi ăn lợn xiên nướng ^^.

Hôm nay Jane mới chia tay bạn trai mới, mà tôi chính là lí do. Cô ấy kêu ca cả buổi, rằng tại sao cô ấy lại đen đủi trong tình yêu như vậy, khó khăn lắm mới có một người cô ấy ưng mắt, thì cũng đá cô ấy đi chỉ vì cô ấy lúc nào cũng có một cái bóng – tôi T3T. Cô ấy làu bàu, càm ràm, nức nở rồi quát tôi vài cái. Thất tình vì mình mà vẫn đồng ý cùng mình về Việt Nam, cô ấy cao cả ghê. Tôi phải an ủi cô ấy mới được.

- Cậu nên đi mua xổ số, Jane ạ - Tôi cầm xiên thịt đã được rót đầy ớt ở trên, đưa tới trước cái miệng đang liên hồi “sao tôi khổ thế này” của Jane.

- Để làm gì? – Jane hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, hỏi rồi há miệng ngoặm một miếng thịt lớn.

Tôi muốn bảo với cô ấy rất nhiều lần rồi, con gái có cái tật ăn uống mà miệng cứ ngoác rộng ra như thế thật không đẹp chút nào. Cô ấy chẳng chịu giữ hình tượng gì cả, không sợ có một ngày tôi đem hết chuyện xấu của cô ấy kể cho những vệ tinh khác nghe à? Mà cô ấy sợ gì tôi, cô ấy học võ – một thể loại võ cổ truyền gì đó của Hàn Quốc – suốt ngày đánh tôi; người sợ là tôi mới đúng. Tại sao con gái bây giờ thích học võ vậy nhỉ, Tú Anh cũng học Karatedo đến mấy năm ý...

- HỬ? – Jane ngoạm thêm một phát nữa, hết sạch cả xiên thịt. Không sợ rách mồm sao =’’=.

- Người ta bảo đen tình đỏ bạc mà – Tôi cười hề hề, lấy thêm xiên thịt nữa – Cậu nói tình duyên cậu đen thui, vậy chơi xổ số đi, có khi độc đắc.

- Chả liên quan – Jane chu môi, nhìn tôi khinh bỉ _ __! Sau đó cô ấy giật lấy xiên thịt từ tay tôi, cướp luôn chai tương ớt, chép miệng liên hồi, nói là tôi đúng là không biết cái gì hết. Cô ấy tỏ vẻ “giáo viên”, bảo tôi muốn ăn được lợn xiên nướng ngon thì phải rưới tương ớt từ từ, quay tròn cái xiên, bla bla bla... Tựu lại có thể lưu thành một bí kíp; thật lắm chuyện, đổ ớt lên trên và ăn thôi, bày đặt “làm cho đẹp mắt” cái gì?

- Sao cậu cũng về Việt Nam? Tưởng thoát được tớ sẽ vui sướng lắm chứ? – Tôi lấy một xiên, tự thưởng thức. Nãy giờ toàn phải đưa cho cô ấy ăn, chưa được miếng nào vào bụng.

- Vui gì mà vui – Jane lườm tôi – Cậu không ăn ớt à?

Ơ cái cô gái này! Chuyện nọ xọ chuyện kia thế? Nói chuyện với Jane vô cùng thú vị, nhưng nhiều khi lại rất mất hứng, đặc biệt là những lúc mà đang hỏi chuyện rất nghiêm túc mà cô ấy lại mất tập trung, nói xiên xẹo qua chuyện khác. Đúng là cháu gái yêu của ông, bản chất hai bọn họ giống hệt nhau =”=

Cái xiên này không có ớt, thảo nào vị cứ là lạ.

- Quên mất. Mà sao lại không vui cơ chứ? – Tôi với tay lấy chai ớt ở bàn bên cạnh, đổ lấy đổ để. Trời lạnh, ăn thịt nóng mà cay, cảm giác cực kì mê li.

- Trước chưa có cậu thì không sao, giờ gặp cậu rồi, cậu mà đi chắc chán chết mất... – Cô ấy chống tay lên má, vừa há miệng ăn nhồm nhoàm, vừa nói.

Nói thế chẳng phải là thích tôi sao? Tôi biết là tôi rất có sức hút, nhưng hút được cả một người như Jane thì kì tích thật đấy. Cô ấy