
đồng nghiệp, chia đều thì tốt hơn.
Đương nhiên anh không đưa thì tôi cũng không chủ động đòi, nhưng nếu anh đưa
thì tôi cũng không khách khí.”
Mấy chữ “đồng nghiệp” lập tức khiến sắc mặt Ninh
Hạo Nhiên tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang tính từng đồng không
chịu thôi của Nám Nám, miễn cưỡng nén cơn giận đang cháy hừng hực trong lồng
ngực, lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa cho Nám Nám bốn trăm: “Bữa cơm hôm nay
tôi mời, hãy nhớ cuộc đấu tuần sau!”
Nám Nám vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tiền nên
khi nhìn thấy đồng nhân dân tệ, cô lập tức như được tái sinh, nên cơ bản đã
quên là phải giả vờ từ chối để thể hiện sự rộng rãi, lịch sự, cất thẳng tiền
vào túi và gật đầu một cách đầy tự tin: “Yên tâm, thầy Ninh, tuần sau nhất định
tôi sẽ dốc toàn tâm toàn sức để nghênh chiến.”
“Ngoài ra, thầy có thể nhắc cho tôi rốt cuộc là chuyện
gì không? Tôi thực sự không nhớ nổi nữa rồi”. Nám Nám hỏi một cách ngây ngô.
Ninh Hạo Nhiên bị câu nói của cô kích thích, không đợi
cô có thêm phản ứng nào nữa, liền gật đầu với Nám Nám một cách thờ ơ và rời
khỏi đó trước mà không hề quay đầu lại, bộ đồ thể thao màu trắng mặc trên
người anh bay bay theo gió.
Ừm, trông rất quyết đoán đấy!
Nám Nám đứng ngẩn người ra đó rồi sờ ví tiền trong
tay, nhíu mày nhìn theo bóng anh mà suy nghĩ…
Chẳng lẽ cô thực sự đã nợ tiền của anh? Nhìn thái độ
giận dữ của Ninh Hạo Nhiên thì rất có khả năng cô đã từng mượn tiền của anh.
Nhưng vì sao anh lại không trực tiếp bảo cô trả chứ?
Lẽ nào do cô đáng thương quá nên dẫn đến tình huống
người lẽ ra phải trả nợ lại nhận được sự thương cảm của chủ nợ, và sau đó, chủ
nợ không những không lấy lại tiền mà còn đưa thừa cho cô năm mươi tệ?
Nhân viên phục vụ phụ trách việc đóng mở cửa thấy Nám
Nám vẫn chưa đi, hai mắt tròn xoe nhìn về phía Nám Nám, trong bụng thầm cảm
thán: cô gái này thật đáng thương, bị bạn trai đá mà chỉ được có bốn trăm tệ.
Nám Nám ngẩng đầu quay lại nhìn một lúc, cảm thấy
mình cần phải nói gì đó để xua tan cái không khí lúng túng, khó xử lúc này. Vì
vậy, cô cười với nhân viên phục vụ một cách ngượng ngùng: “Này anh, chỗ các anh
không lấy tiền boa ư?”
“Oa Oa, chuyện em uống say vào buổi liên hoan tất niên
năm lớp mười một, chị còn nhớ không?”. Nám Nám nằm trên giường, nhíu mày hỏi.
“Nhớ chứ, đó là lần duy nhất trong đời em uống say mà.
Về đến nhà, nằm trên giường như một con lợn chết, mẹ gọi thế nào em cũng không
tỉnh, mẹ ngồi cạnh giường em, khóc thảm thiết, còn tưởng em chết luôn tại trận
cơ, sau đó, bố phải lôi mẹ ra, không thì em đã bị chết chìm trong nước mắt của
mẹ rồi. Sao, bây giờ em mới cảm thấy hối hận ư? Đúng rồi, đêm đó, em còn ra sức
ngăn không để chị lột quần áo, giãy giụa liên tục, suýt nữa đánh chị thành
người tàn phế rồi, thật đen đủi cho người đã đưa em về hôm đó…”. Oa Oa để hai
chân trên đầu giường, không ngừng lắc đi lắc lại, tay cầm một quyển hướng dẫn
về thị trường việc làm, đang nghiên cứu làm thế nào để thâm nhập sâu hơn vào
nội bộ Hoa Hạo để nghe ngóng tin scandal nhiều hơn.
“Có người đưa em về ư? Ai?”. Nám Nám ngạc nhiên đến
nỗi đang nằm liền đứng bật dậy.
Oa Oa không thèm nhìn cô một cái, trả lời một cách
lạnh lùng: “Đàn ông.”
“Đây chẳng phải là lời nói thừa ư? Người đàn ông như
thế nào? Có phải dáng người to cao và rất đẹp trai không?”. Nám Nám không để ý
rằng mình đang tâng bốc Ninh Hạo Nhiên.
Oa Oa liếc nhìn Nám Nám một cái. “Mơ à? Em còn tưởng
có bạch mã hoàng tử xuất hiện sao? Bên cạnh em xuất hiện người to cao, đẹp trai
khi nào vậy?”
“Lẽ nào không phải?”. Trong lòng Nám Nám đầy hoài nghi
rồi hụt hẫng, không xác định được ý tứ trong lời nói của Ninh Hạo Nhiên chiều
nay. Cô dường như không có hồ sơ phạm tội của một kẻ say rượu gây chuyện, làm
sao anh ta có thể đề cập đến chuyện hôm tất niên rồi dựng lông mày lên mà
nghiến răng nghiến lợi chứ?
“Không biết, chị không nhìn thấy”. Oa Oa ngáp và tiếp
tục suy nghĩ, rốt cuộc đó là ai chứ? Một nam giới trung niên hay là một nữ minh
tinh Sơn Tây khiến anh ta thích nhỉ? Không được, ngày mai đến công ty, nhất
định ta phải đánh vào nội bộ quân địch chứ không thể cứ đoán này đoán nọ, thật
hao phí tinh thần quá.
Xem ra không phải là anh ta. Nám Nám kéo chăn, lẳng
lặng nằm xuống. Oa Oa thấy cô không nói gì nữa liền tắt đèn, rèm cửa đã ngăn
tất cả những tia sáng từ bên ngoài, chỉ còn lại một màu tối đen phủ khắp
phòng, làm hồi ức giống như vực sâu không đáy không thể nào với tới được. Rốt
cuộc chân tướng của buổi tối hôm đó là thế nào đây?
Trời ơi, sao lại giống như đi săn tìm kho b