
cô mặt mày hớn hở, tất cả các ánh mắt nóng bỏng đều
ngưng tụ lại, khiến khu vực xung quanh nơi anh ta đứng trở thành cái lò nướng,
thoáng một cái đã tăng nhiệt độ lên mức cao nhất. Tất nhiên, Nám Nám đứng bên
cạnh anh ta cũng khó mà tránh được, cô đã bị biến thành con cừu nướng.
“Tôi vốn đã muốn nói lời tạm biệt em, đến lớp tìm em,
nhưng nghe nói em xin nghỉ một tuần, không còn thời gian nên đã không đợi được
em”. Ninh Hạo Nhiên nói.
Lý do xin nghỉ một tuần là vì Nám Nám bị gãy chân,
trong buổi liên hoan, Nám Nám đã uống rượu và không nhớ vì sao mà bị ngã, rồi
về nhà bằng cách nào. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu óc cô hoàn toàn trống
rỗng, chỉ cảm thấy mắt cá chân rất đau, lúc bố đưa đến bệnh viện kiểm tra mới
phát hiện ra bị bong gân, nằm nhà dưỡng bệnh một tuần mới trở lại trường học
tiếp được. Vừa đến lớp, cô đã được những cái loa phóng thanh của lớp thông báo,
giáo sinh thực tập môn Thể dục, người làm cô xấu hổ đã trở về trường rồi, anh
ta phủi tay ra đi, để lại bao trái tim vỡ vụn, sáng lấp lánh trên mặt đất. Nhưng
bây giờ, Ninh Hạo Nhiên lại nói, khi đó muốn nói lời từ biệt với cô, điều đó có
ý gì đây?
Anh muốn thông qua cô để nói lời tạm biệt với cả lớp
ư?
“Thực ra, thầy Ninh chỉ cần nói với cái loa phát thanh
của lớp thì ngày hôm sau toàn khóa sẽ biết hết, tôi dám chắc như vậy. Không cần
phải nói với tôi, nói với tôi thì cũng chỉ mình tôi biết thôi, không có tác
dụng gì”. Nói đến đây, Nám Nám còn đập bàn một cách khoái chí với một điệu bộ
rất vô tư.
Ninh Hạo Nhiên vốn muốn rót cho cô một ly nước, nhưng
vừa đặt xuống bàn thì bị lực đập của cô làm rung lên mấy cái, nước suýt nữa
tràn ra ngoài. Thấy thế, anh nhíu mày nói. “Em… quên hết rồi sao?”. Ninh Hạo
Nhiên nhíu mày, tựa hồ như phát hiện ra một sự thật không thể tin được.
“Quên điều gì? Thầy Ninh, thầy yên tâm, điều gì đáng
quên, tôi sẽ không bao giờ nhớ, nhưng điều gì không nên quên, tôi nhất định sẽ
nhớ”. Nám Nám vỗ ngực đảm bảo.
Ví dụ, anh ta đã từng đả kích lòng tự trọng trẻ thơ
của cô như thế nào, cô sẽ không bao giờ quên!
Ninh Hạo Nhiên nhếch nhếch mép rồi lập tức im lặng với
những suy nghĩ kín đáo, một lát sau mới nói: “Ồ, tốt, vậy hãy nhớ tuần sau,
chúng ta còn phải thi bơi nữa nhé!”
Như vậy mới đúng, Ninh Hạo Nhiên buộc phải nhận thức
rõ tình hình, không nên cho rằng nhờ mối quan hệ mà đi cửa sau thì có thể xóa
đi tất cả những chuyện ân oán của quá khứ. Tuy buổi nói chuyện hôm nay dường
như rất kì lạ, hàm chứa rất nhiều chân lí huyền diệu, nhưng Nám Nám hiểu rõ đạo
lí hiếu kì giết chết mèo, đối với những lời khi nghe cảm thấy kì lạ thì không nhất
thiết phải quan tâm, tuyệt đối không tăng thêm sự bới móc sâu hơn. Đây cũng là
sự khác biệt lớn nhất giữa cô với người chị em tình nghĩa sâu nặng Oa Oa.
Trong vài giây, Nám Nám đã kịp ổn định lại tinh thần,
bắt đầu dửng dưng với chuyện cũ để vùi đầu vào những món ngon bày trước mắt, cô
vừa múa đũa, vừa nói một cách mơ hồ: “Lát nữa thanh toán, chúng ta sẽ chia đều,
nhưng khi trả tiền thì hãy để tôi, khi nào ra ngoài thì hãy trả phần của anh
cho tôi, chứ không nên chia tiền tại đây, tránh thái độ không hay của nhân viên
phục vụ.”
Ừm?! Ninh Hạo Nhiên cau mày, không ngờ khi gặp lại
anh, cô vẫn có thể có ý nghĩ tính đĩa trả tiền, anh nhìn thẳng vào hai mắt Nám
Nám một cách giận dữ: “Em quên thật rồi sao?”
Nám Nám lập tức cảnh giác liếc anh một cái, cố nghĩ về
điều mà Ninh Hạo Nhiên cứ nhấn mạnh vài lần trước đó. Liệu có khả năng cô đã
mượn tiền của anh ta mà chưa trả không nhỉ? Cô liền gặng hỏi: “Có điều gì cần
tôi phải nhớ thật sao, thầy Ninh? Hay là thầy nhắc lại cho tôi đi! Đã lâu quá
rồi, tôi không còn nhớ rõ nữa.”
Đôi mắt sáng lóe lên, Ninh Hạo Nhiên lạnh lùng
nói: “Không cần nữa. Lát nữa nhớ thanh toán, cô nợ tôi!”
Ngữ khí bực bội của anh khiến Nám Nám cảm thấy khó
chịu nhưng lại ngại, không tiện hỏi nhiều, cô chỉ còn biết cúi đầu tập trung
vào ăn. Biểu hiện kì lạ của anh làm cô nghĩ hình như thực sự cô đã từng nợ anh
ta điều gì đó. Cô cố vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không có bất kì manh mối nào
cả.
Cho tới khi cô nhận tờ hóa đơn thanh toán thì một vầng
sáng đột nhiên xuất hiện, cuối cùng cô đã nhớ ra…
Ninh Hạo Nhiên chọn món A, giá một trăm sáu mươi tám
tệ một suất.
Cô vẫn chưa được nhận lương, tiền làm thêm tháng trước
đã đưa cho Oa Oa mua đồng phục công ty rồi, cả túi chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ
bố cho. Vì vậy lúc này, thái độ của cô rất khiêm tốn, run lên một lúc, cô mới
lôi ví ra, cắn răng đưa ba trăm năm mươi tệ cho nhân viên phục vụ.
Cô rất xót ruột, vừa ra khỏi cửa đã lẩm bẩm: “Thực ra,
tôi không cần phải mời anh, chúng ta là