
ến anh được phen cười nghiêng ngả.
Đồng hồ, sổ chấm điểm, tất cả đều rơi xuống đất, cái
người đáng chết này sao lại không có một chút cảm giác tội lỗi nào thế?
Nám Nám tưởng mình sẽ mệt chết trên đường chạy một
trăm mét lần đó, nhưng kết quả của cô chưa đạt. Khi cô quỳ trên điểm đích, lập
kỉ lục người chạy một trăm mét chậm nhất hồi cấp ba với tốc độ hai mươi hai
giây, Ninh Hạo Nhiên đành phải cúi xuống dùng tay quạt cho cô, tiện thể nói ra
một câu châm chọc: “chạy chậm hơn rùa”.
Hai mươi hai giây, đó là điều sỉ nhục của một sinh
viên thể dục được giữ lại trường. Cả đời Nám Nám sẽ không quên tại sao mình lại
ngã tại điểm đích, vì vậy lần này, cô nhất định phải từ đó đứng dậy.
Cô thề!
“Mẹ ơi, lần này nhất định phải phá kỉ lục”. Nám Nám cố
gắng nói cho mình nghe.
Nghe cô lẩm bẩm, dáng vẻ vốn nghiêm túc chuẩn bị của
Ninh Hạo Nhiên trong nháy mắt bị phá vỡ, anh rũ ra cười ngặt nghẽo, vai rung
lên bần bật. Kết quả là chưa đợi cho khóe miệng ngừng cười, trở lại trạng thái
bình thường thì anh đã nghe thấy cô Từ hô lên một tiếng: “Chuẩn bị…! Chạy!”
Nám Nám bên cạnh kéo lê đôi giày thể thao đã rơi mất
một nửa đế lao đi như mũi tên.
Dưới màn bụi bay mù mịt, hình bóng sau lưng cô có vẻ
vô cùng cố gắng.
Cảnh tượng kinh điển thầy Ninh đuổi theo cô Dương
được học trò của thầy Ninh và học trò của cô Dương miêu tả lại với hai phong
cách hoàn toàn khác nhau:
Sinh viên của thầy Ninh: Trời, không ngờ thầy Ninh lúc
xuất phát lại lơ đễnh như vậy, khẩu lệnh đã hô được mấy giây rồi mà thầy lại
không hề phản ứng, vẫn còn phục trên đường chạy. Nhưng ngay sau đó, thầy đã
bùng nổ sức mạnh dự trữ trong cơ thể, phát huy tốc độ như một con báo, hướng về
phía cô Dương, toàn lực xông lên.
Sinh viên của cô Dương: Phải thừa nhận rằng tuy dáng
chạy của cô Dương có chút kì quái, nhưng chúng ta tin đây chính là vũ khí tuyệt
mật, giúp đẩy nhanh tốc độ một cách thần kì trong chốc lát của cô, vũ khí bí
mật này sẽ khiến cho tiềm năng nội tại của con người bộc lộ ra, đạt được thành
tích ngoài dự đoán của mọi người. Rõ ràng, khi hai thầy cô chạy được năm mươi
mét đầu, vũ khí bí mật này chính là cái khiến cô Dương dẫn trước khá xa.
Sinh viên của thầy Ninh: Gần hết cuộc đua, thầy Ninh
dùng ưu thế về thể lực vốn có, sửa chữa sai lầm lớn vừa mắc phải. Trong năm
mươi mét cuối, thầy bắt đầu dồn lực toàn thân, sải bước rất nhanh. Ngay lập
tức, thầy đã vượt qua bóng dáng mềm mại của cô Dương. Khi chuẩn bị kéo dài được
khoảng cách giữa hai người thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra khiến thầy Ninh
không thể xoay chuyển cục diện càn khôn.
Sinh viên của cô Dương: Nhìn kìa, vật thể bay không
xác định! Một vật thể bay màu trắng có hình sóng từ trong đám bụi phía sau cô
Dương bay ra, khi mọi người còn đang mải mê tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại
xuất hiện vật thể kì lạ đó thì cô Dương đã làm một động tác khiến mọi người
càng không thể lí giải được, đó là dùng lực nâng đùi lên, dốc sức vung về phía
trước, một vật thể khác rõ ràng là chiếc giày từ chân của cô lại bay ra…
Sinh viên của thầy Ninh: Sự xuất hiện của hai vật thể
này rõ ràng đã làm gián đoạn nhịp chạy của thầy Ninh, dường như thầy đã phát
hiện ra chuyện gì đó, thầy vừa quay người tránh vật thể đó bay đến, vừa không
ngừng hướng về phía cô Dương, cũng chính vì lí do đó, bước chân của thầy rõ
ràng đã lệch khỏi đường chạy…
Sinh viên của cô Dương: Dáng vẻ lao đầu chạy của cô
Dương rất đẹp, kiểu liếc mắt nhìn người khác của thầy Ninh thật xấu…
Sinh viên của thầy Ninh và cô Dương cùng hét lên:
“A!!! Không ngờ hai người lại về đích cùng lúc!!!”
Cô Từ hô: “Mười hai giây ba mươi ba!”
Thầy Ninh nói với cô Dương: “Này, Dương Nám Nám, đế
giày của cô rơi rồi.”
Cô Dương hét với thầy Ninh: “Tôi biết rồi, cho nên tôi
đã chạy chân đất.”
Người chứng kiến trận đấu này đều nhìn thấy trên chân
cô Dương là một chiếc giày rơi mất đế và một chiếc giày đã bay đi, rơi vào
trong đám bụi…
Nám Nám quay đầu nhìn Ninh Hạo Nhiên. Chạy xong một
trăm mét, người ta vẫn oai phong, đầy khí thế, bộ đồ thể thao màu trắng dường
như không bị dính một chút bụi bẩn nào, toàn thân sạch sẽ, gọn gàng. Điều đó
càng tôn thêm hình tượng bối rối, vô cùng đáng cười giống như chó mất nhà của
cô.
Được rồi, cô thua một chút về hình tượng, nhưng khí
thế vẫn toát lên sự mạnh mẽ.
Đám sinh viên im lặng
vài giây, sau đó rộ lên một tràng vỗ tay chúc mừng nhiệt liệt, trong tiếng hoan
hô rung trời, Dương Nám Nám cảm thấy mình lúc này chết cũng không hối hận, mặc
dù bây giờ, mồm mũi đang thở phì phì, l