Polaroid
Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323934

Bình chọn: 7.5.00/10/393 lượt.

con Mận suốt ngày quần quật việc nhà, không có thì giờ để tập viết và vẽ như những đứa khác. Nếu nó được rảnh rang như tôi, biết đâu nó viết và vẽ đẹp nhất lớp cũng nên.


Tự nhiên tôi nói:


- Hôm qua, con sợ ma nhưng con Mận còn sợ ma hơn con. Nữa đêm nó ôm gối chạy qua ngủ chung giường với con.


Rồi sợ chú Đàn hiểu lầm, tôi vội vã nói thêm:


- Con Mận có đặt một chiếc gối giữa con và nó.


Chú Đàn phì cười:


- Thế sau đó thì sao?


- Thì ngủ chứ sao ạ. - Tôi hồn nhiên đáp - Có con Mận nằm bên cạnh, tự dưng con hết sợ. Con ngủ say ơi là say!


Chú Đàn lườm tôi:


- Đi trông nhà giúp bạn mà ngủ say như thế, có ngày trộm vào khiêng con đi mất.


- Chú đừng lo. - Tôi cười - Sáng ra con thấy con Mận ôm con chặt lắm, trộm không khiêng đi được đâu.


Nói xong, tôi bất giác đỏ bừng mặt. Thậm chí tôi như nổi điên lên với chính mình khi nhận ra tôi đã bộp chộp kể cho chú Đàn nghe cái chi tiết lẽ ra tôi không nên để lộ ra với bất cứ ai.


Nhưng phản ứng của chú Đàn ra ngoài suy nghĩ của tôi. Chú đột ngột hạ giọng, vẻ trầm tư:


- Bạn của con không sợ ma đâu. Bạn của con đang sợ nỗi trống trải. Con nên luôn ở bên cạnh bạn, nha con!


Tôi không biết tại sao thằng Sơn biết chuyện tôi ngủ ở nhà con Mận tối hôm trước.


Có thể lúc tôi đem cơm qua nhà con Mận hoặc lúc tôi từ nhà con Mận đi ra vào sáng hôm sau, nó nhìn thấy.


Trưa, bắt gặp tôi xách gà mên đi lơn tơn ngoài đường, thằng Sơn lò dò tiến lại:


- Mày đem cơm cho con Mận hả?


Tôi hỏi lại, giọng đề phòng:


- Sao mày biết?


- Chuyện gì mà tao không biết! - Sơn bĩu môi - Tao còn biết hồi hôm mày ngủ ở nhà con Mận nữa kìa.


Tôi giật thót, trong tích tắc một cảm giác bất an xâm chiếm lấy tôi. Vụ hỏa hoạn nhà con Mận vô tình làm âm mưu đen tối của Sơn cháy ra tro.Chuyện ba con Mận vỡ lở, nó không còn cớ để đe dọa con Mận nữa. Có thể vì vậy mà nó đâm ra tức tối và tìm cách bêu xấu nhỏ bạn tôi.


Tôi lo đến quặn ruột, lật đật thanh minh:


- Mẹ tao bảo tao qua ngủ để giúp nó trông nhà.


- Ha ha, trông nhà! - Sơn cười hô hố và giở giọng mất dạy - Chứ không phải mày qua ngủ với nó để làm chuyện này hả?


Thằng Sơn lại ngó ngoáy mấy ngón tay để trêu tôi.


- Ma bắt mày đi! - Tôi tím mặt - Tao đâu có tồi như mày!


Tôi giận dữ nắm chặt cái quai xách gà mên, bỏ đi một mạch. Nếu không vì con Mận đang đói bụng, tôi đã nện cái gà mên cơm lên đầu thằng Sơn rồi.


Ở phía sau, giọng đểu cáng của thằng Sơn vẫn tiếp tục đuổi theo tôi:


- Nếu mày không biết làm gì thì để tối nay tao qua trông nhà giùm con Mận cho!


Tôi tức thằng Sơn đến nỗi khi bước vào nhà con Mận, mặt tôi vẫn còn tái xanh.


Con Mận nhận ra ngay vẻ khác lạ của tôi:


- Thiều làm sao thế?


Tôi nói dối:


- Tao có làm sao đâu. Tại tao sợ mày đói bụng nên cố chạy cho nhanh đó mà.


Tôi hổn hển nói tiếp:


- Tối nay mày kiếm mấy khúc cây đặt ở đầu giường nhé!


- Chi vậy? - Con Mận ngơ ngác.


- Để phòng thân. - Tôi mím môi - Rủi tối nào tao không qua được, kẻ trộm lẻn vào nhà thì mày có sẵn vũ khí để chống cự.


Con Mận không biết khi nói như vậy, đầu tôi đang nghĩ đến thằng Sơn. Nó gật đầu ngay:


- Thiều chu đáo ghê! Mình chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này.


Sự phòng xa của tôi hóa ra thừa thãi.


Đầu giờ chiều, mẹ tôi lên nhà giam huyện thăm mẹ con Mận, lúc về bà bảo con Mận thu xếp quần áo, sách vở dọn qua nhà tôi ở.


Căn nhà cũ, mẹ con Mận nhờ mẹ tôi rao bán.


Mẹ tôi sai tôi kiếm miếng thiếc mỏng, lấy sơn kẻ nguệch ngoạc hai chữ “NHÀ BÁN” rồi treo lủng lẳng trên bức vách trước nhà con Mận, ngay chỗ hồi trước ba con Mận treo tấm bảng “HỚT TÓC”.


Mẹ tôi nói:


- Với người trong làng thì không cần. Nhưng treo tấm bảng này để khách vãng lai họ biết.


Con Mận theo mẹ tôi về nhà, lòng nửa buồn nửa vui. Buồn vì phải rời bỏ ngôi nhà thân thuộc, vui vì từ nay nó không phải sống vò võ một mình trong ngôi nhà hiu quạnh đó nữa. Tâm trạng con Mận thật phức tạp nhưng nhìn mặt nó, tôi hiểu ngay nó đang bị giằng xé bởi những cảm xúc gì. “Nửa buồn nửa vui” là nói theo thói quen, chứ tôi đoán khi bước chân ra khỏi nhà lòng con Mận mang theo tới chín phần buồn.


Tôi cũng thế thôi, nếu vì lý do nào đó tôi buộc phải từ bỏ ngôi nhà tôi đã sống từ bé, nơi tôi đã thuộc cả vị trí từng viên gạch lở, từng ổ mối sau vườn, thuộc cả vị trí từng đốm nắng xuyên qua mái nhà tranh rơi trên nền nhà những trưa hè, chắc lòng tôi đứt rời từng khúc.


Mẹ tôi và con Mận ôm bọc quần áo và tập vở đi trước, tôi khệ nệ bê cái bàn học xiêu vẹo lẽo đẽo phía sau.


Dọc đường chỉ có mẹ tôi an ủi con Mận. Nó đi bên cạnh gật đầu vâng dạ, thỉnh thoảng đưa tay lên quẹt nước mắt.


Còn tôi im lặng vác chiếc bàn về tới tận nhà, phần vì chiếc bàn mỗi lúc m