Snack's 1967
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326512

Bình chọn: 8.5.00/10/651 lượt.

r/>
Thu thấy lùng bùng hết cả lỗ tai, Thu run rẩy hỏi Hoàng.

_Anh …anh nói thật…thật chứ…??

_Tất nhiên là thật rồi, em có biết là lúc nãy khi trông thấy em ngồi cùng
với cậu ta, anh đã tức giận như thế nào không hả, anh đã ghen phát điên
lên, anh sợ mất em, sợ em thích cậu ta….!!

Thu mỉm cười sung sướng, Thu lí nhí.

_Sao anh không chịu nói gì mà chưa chi đã vội bỏ đi ngay…??

_Anh sợ…!!

_Anh sợ gì…??

_Sợ em từ chối anh…!!

_Sao bây giờ anh không sợ nữa…??

_Vì em vừa nói em yêu anh, bây giờ anh phải giữ chặt lấy em, phải nói cho
bọn đàn ông ở trong trường này biết là em là của anh, anh không cho phép bất cứ một tên nào được động vào em, nếu không anh sẽ xử hết tất cả bọn họ…!!

Thu le lưỡi.

_Anh ghê quá…!!

_Tất nhiên anh phải ghê rồi, ai bảo em là người yêu của anh làm gì…!!

Thanh đứng ở bên ngoài, trên môi Thanh thoáng nở một nụ cười, Thanh hạnh phúc vì cuối cùng Thu cũng tìm được người con trai có thể yêu, người đó cũng yêu lại Thu.

Thanh mừng cho hạnh phúc của chị gái, còn Thanh,
Thanh sẽ không còn tìm được một người con trai nào như Long nữa, vì Long đã mãi rời xa khỏi Thanh rồi.

Thanh đang lững thững bước đi trên sân trường, một cô gái chạy lại bảo Thanh.

_Bạn có thư của ai đó gửi…!!

Thanh run rẩy hỏi.

_Bức thư đó đâu….??

_Mình có mang cho cậu đây….!!

_Cảm..cảm ơn cậu…!!

Cô gái đưa bức thư cho Thanh, Thanh run run cầm bức thư, trên phong bì ghi rõ tên người gửi là Long, người nhận là Thanh, điều đặc biệt là nó được đưa đúng nơi trường đại học mà Thanh đang học, Thanh không hiểu ai là
người đã được Long nhờ gửi những bức thư này cho Thanh, ai đã làm thế…??

Thanh vội chạy vào thư viện, Thanh run rẩy, xé bỏ lớp vỏ phong bì bên ngoài.

Một bài thơ rơi ra, nước mắt Thanh nhạt nhòa làm mờ trang giấy. Thanh lau hai giọt lệ trên má, Thanh đọc.

“Dẫu biết rằng khó có thể quên nhau

Khi con tim còn mang nhiều nỗi nhớ

Và dòng đời có bao điều trắc trở

Có khi nào hạnh phúc trọn tầm tay

Và ngày mai , ngày mai nữa ai hay

Sóng có bình yên cho người trở lại

Chúng ta sẽ bên nhau hay rời xa mãi mãi

Để suốt đời ta phải ngóng trông nhau

Anh muốn là anh của những ngày xưa

Muốn vô tư để thấy mình hạnh phúc

Muốn hét to để mong em hiểu được

Muốn một ngày anh có thể nói tiếng “yêu em” .”

Thanh khóc nấc lên, chiếc phong bì đã bị Thanh vò nát trong tay, ngoài lá thư này Thanh còn tìm thấy một tờ giấy khác, Thanh mở tờ giấy được gấp làm
bốn ra.

“Thời gian trôi nhanh quá phải không em, mới đây mà đã
hai năm rồi, hai năm qua em sống thế nào, em có khỏe không..??có nhớ anh không…??có khóc vì anh không…?? Em có buồn không…??có sống tốt không…??

Anh mong là em vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh, nếu em để cho em bị ốm, bị đau
vì anh, anh sẽ không tha thứ cho em đâu, vì em đã chấp nhận tham gia vào thử thách do anh đặt ra nên em phải tuân thủ cho đúng, cho đủ nếu không bắt đầu từ năm sau anh sẽ không bảo người bí mật giúp anh gửi thư cho
em nữa, anh cũng sẽ không nhìn em,không ở bên em, không theo em nữa, anh sẽ rời xa em, anh sẽ từ bỏ em.

Em có muốn anh kết thúc thử thách của em ở đây không..?? em có muốn anh làm như thế không…?? Nếu em muốn
em chỉ cần nói, chỉ cần em nói một lời, mọi việc sẽ xảy ra theo đúng như ý em, anh sẽ không làm phiền, không quấy rầy em nữa, anh sẽ để cho em
yên.

Thanh bóp nát bức thư. Thanh hét.

_Đồ độc ác, sao anh dám đem tình cảm của tôi ra để đùa như thế…??

_Sao anh có thể nhẫn tâm, có thể lạnh lùng như thế…?? Anh nói kết thúc là kết thúc ư..??

_Tôi đã cố gắng sống, cố gắng làm việc, cố gắng vui vẻ, cố gắng mỉm cười, cố gắng phấn đấu, vươn lên vì anh thế mà anh bảo là tôi có thể từ bỏ, từ
bỏ đi ước nguyện của đời tôi ư…??

_Không…Không bao giờ…!! Tôi sẽ
không bao giờ làm thế…?? Còn những tận ba năm nữa kia mà, tôi sẽ làm
được, tôi sẽ chờ được, dù đáp án của anh là gì, tôi cũng muốn biết…!!

Thanh cố nén nỗi đau, Thanh đọc tiếp.

“Em đang tức giận anh đúng không..?? anh nghĩ bây giờ mặt em đang đỏ bừng
lên, lệ em không ngừng chảy, trái tim em đang đau vì lời nói của anh.

Anh xin lỗi…!! xin lỗi em..!! mong em hãy tha thứ cho anh…!!

Anh xin lỗi vì đã làm em phải đau, em phải giận nhưng anh sợ em sẽ bỏ cuộc, anh sợ em nản chí, sợ em không còn muốn tiếp tục phấn đấu vươn lên vì
anh nữa, nên anh phải nói khích, phải làm em đau.

Cố lên em
nhé…!! Trong cuộc chiến này em không chỉ có một mình mà còn có bố mẹ em, bố mẹ anh, bạn bè luôn ở bên cạnh em, nếu em gặp khó khăn hay gặp trở
ngại trong cuộc sống em đừng quên san sẻ những mất mát, đau khổ đó ọi
người, họ sẽ là bờ vai, là chỗ dựa tinh thần của em, và em hãy nhớ rằng
anh không bao giờ rời xa em, không bao giờ thôi đi theo em, không bao
giờ ngừn