Pair of Vintage Old School Fru
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326402

Bình chọn: 7.00/10/640 lượt.

o Thanh gặp.

Người đó chỉ muốn là người đứng sau cánh gà nhìn Thanh, động viên Thanh, là chỗ
dựa tinh thần cho Thanh thôi, người đó không muốn Thanh phải bận tâm hay lo nghĩ về người đó, người đó luôn cầu chúc cho Thanh được hạnh phúc,
luôn cầu chúc Thanh được mạnh khỏe, được vui cười, người đó nói là rất
thích nụ cười, và ánh mắt của Thanh. Người đó muốn mỗi lần Thanh đứng
trên sân khấu, Thanh hãy mỉm cười, hãy cười thật hạnh phúc, người đó
muốn Thanh làm thế.

Thanh vì làm theo tâm nguyện của người đó, vì muốn cảm tạ ngươi đó nên Thanh đã luôn mỉm cười, ánh mắt luôn long
lanh, mỗi lần được người đó gửi mail cảm ơn Thanh, khen ngợi Thanh, hay
động viên Thanh, Thanh vui lắm, kể từ lúc Long mất đây là lần đầu tiên
Thanh cảm thấy nhẹ lòng, cảm thấy bình an đến thế.

Thanh luôn
muốn gặp người đó để cám ơn nhưng Thanh không có cách nào cả, Thanh
không thể thuyết phục được người đó. Thanh từng đe dọa là nếu người đó
không cho Thanh gặp mặt Thanh sẽ không nhận hoa, không nhận thư chúc
mừng, không nhận mail, không chat với người đó nữa, Thanh mặc người đó
cầu xin, mặc người đó năn nỉ Thanh, Thanh vẫn không thay đổi quyết định
của mình.

Nhưng chính Thanh là người đầu hàng trước, vì Thanh
không thể chịu đựng được cảm giác thiếu vắng, và nhớ nhung ở trong lòng, Thanh đã chấp nhận người có biệt danh “Z” là người hâm mộ, người bạn bí mật của mình.

Trong đầu Thanh luôn tự hỏi người đó là ai…?? Là ai..??

Sau ba năm, cuối cùng thời hạn mà Long nói cũng đã đến. Cả ngày hôm đó
Thanh không thể làm gì, không thể tập trung suy nghĩ được gì, mặt Thanh
trắng bệch như xác chết, mồ hôi úa ra đầy trán.

Thanh run rẩy đợi bà Phi Yến ở phòng khách, bà Phi Yến thở dài bảo Thanh.

_Cháu có chắc cháu muốn làm điều này không…??

Thanh gật đầu.

_Nếu thế bác cũng không ép cháu. Bác hy vọng là khi được gặp nó rồi, cháu sẽ không bị sốc…!!

_Không sao đâu bác…!! Cháu đã chờ giây phút này sau năm năm, cháu nghĩ là cháu có thể làm được…!!

_Cháu sẽ không hối hận, không hối tiếc chứ…??

_Dạ, không…!!Bác làm ơn đưa cháu đi…!!

_Được rồi, chúng ta đi nào…!!

Thanh run lẩy bẩy, phải khó khăn lắm Thanh mới đứng nổi dậy, nước mắt không
ngừng chảy. Thanh luôn mong giây phút này, sau năm năm Thanh đã là một
ca sĩ nổi tiếng, bây giờ Thanh đã hai hai tuổi rồi, Thanh có thể làm
những gì mà Thanh muốn.

Bà Nhung đã bay sang thăm hai đứa con gái được mấy hôm, Hoàng và Thu đang tính đến chuyện tổ chức đăng kí kết hôn nên bà cần sang trước chuẩn bị còn ông Hoàng và cô Lý sẽ bay sang sau.

Bà sợ Thanh không chịu được cú sốc mạnh khi đi thăm mộ Long nên bà cũng đi theo Thanh, bà ôm lấy Thanh, bà vỗ về.

_Sao con phải khổ thế, nếu có thể tránh được nỗi đau thì con nên tránh đi..??

Thanh lắc đầu.

_Con đã trốn tránh năm năm rồi , con không muốn trốn tránh nữa, con phải đối diện với nó….!!

_Nhưng mà….!!

_Không sao đâu mẹ..!!Con có thể chịu đựng được….!!

Năm năm qua, Thanh đã nhận được năm bức thư của Long, nhận được ba bài thơ
tình của Long, lòng Thanh thanh thản, sau năm năm tình yêu Thanh dành
cho Long vẫn trọn vẹn, vẫn nguyên sơ như thuở ban đầu.

Bà Phi
Yến, bà Nhung, Thu, Dung, Thiên, Kim, Thoa, Hường,Hoàng, luôn muốn Thanh đi tìm một người con trai khác nhưng Thanh không thể, tình yêu đối với
Long là tình yêu đầu và cũng là tình yêu cuối của Thanh, làm sao Thanh
có thể yêu người khác khi trong tim Thanh hình bóng Long lúc nào cũng
đầy, khi nỗi nhớ nhung, khi cảm xúc Thanh dành cho Long chưa có lúc nào
vơi.

Năm năm trôi đã qua có nghĩa là từ bây giờ Long sẽ không còn gửi thư, không còn gửi thơ tình cho Thanh nữa. Long đã vĩnh viễn rời xa Thanh, vĩnh viễn không còn ở bên cạnh Thanh nữa, ý nghĩ đó khiến Thanh
sợ hãi, khiến lòng Thanh tan nát, khiến sự sống đang dần rời bỏ Thanh,
Thanh lại muốn chết, lại muốn được đi theo Long.

Năm năm qua
Thanh đã phấn đấu, Thanh đã lao vào học tập, lao vào sáng tác, lao vào
con đường nghệ thuật, vì Thanh tin là còn có Long ở bên cạnh nhưng hôm
nay mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Trên đường đi Thanh và bà Phi Yến không ai nói với ai câu nào, ai cũng có nỗi đau của riêng mình.

Nghĩa trang càng đến gần, trái tim Thanh càng rỉ máu, nước mắt Thanh càng rơi nhiều hơn, bàn tay Thanh run rẩy, người Thanh lả dần ra sau ghế, mặt
Thanh trắng bệch, Thanh cảm tưởng buồng phổi của Thanh không còn cung
cấp đủ ô si cho Thanh thở nữa, mũi Thanh nghẹt lại, cổ họng Thanh khô
khốc.

Đến khi chiếc xe tô tô đi vào cổng nghĩa trang, Thanh gần như ngất xỉu.

Bà Phi Yến hốt hoảng gọi tên Thanh.

_Cháu không sao chứ…??

Thanh lắp bắp.

_Cháu…cháu không sao…!!

_Bác đã bảo là cháu không nên đến đây, tại sao cháu còn cố khi biết cháu không thể chịu đựng nổi cú sốc này…??

_Không sao đâu bác, sớm muộn gì cháu cũng phải đối diện với nó, hãy để cháu đi…!!

_Cháu