
ịu đựng được
nữa. Cô gái bỏ đi… Cô làm thuê trong từng cửa tiệm cố gắng sống cho đến
ngày sinh… Và rồi ngày ấy cũng đến, cô ta sinh một đứa kon trai. Đứa bé
không được đầy đủ như bao đứa bé khác, nó thiếu sữa, thiếu áo ấm, thiếu
nhiều thứ…. Người ra đi vẫn chưa về, người ở lại gầy yếu dần. Rồi đến 1
hôm, sau bao ngày ốm đau trên giường bệnh, tưởng chừng như không thể qua
được. Cô gái nuốt nước mắt ôm đứa con vào lòng, bẻ đôi mặt dây chuyền
mà người chồng tặng, một nửa giữ bên mình, một nửa đứa bé mang trên cổ.
Nghẹn ngào nhờ người bạn thân mang nó đến một nơi nào đó mà nó có thể
được sống bình đẳng như bao đứa trẻ khác… Khi ấy đứa bé mới 3 tháng
tuổi.
….. Ngày người kon trai mang tin vui trở về, chưa kịp mừng
rỡ đã phải nghẹn ngào nghe tin dữ. Vội vàng cố công đi tìm vợ, và cuối
cùng cũng tìm được… Cô gái may mắn thoát khỏi tử thần nhờ những người
bạn tốt bụng tận tâm chăm sóc… Nhưng tung tích của đứa trẻ thì biệt tăm,
người bạn thân mang nó đi vừa mất trong một tai nạn xe cộ… Bao lần cố
gắng tìm kiếm nhưng toàn là công dã tràng…
Sau khi sinh thêm 1 đứa kon trai nữa thì cô gái qua đời khi còn rất trẻ… Và bây giờ….. “
Nó buông một tiếng thở dài rồi mỉm cười.
_ Bây giờ cô gái ấy nằm đây. Còn người kon trai thì hình như… hình như đến công ty rồi hay sao ấy.
Quay đầu vào nhà nó hỏi to.
_ Ông già đi làm rồi phải không Trung.
Từ trong có tiếng vọng ra.
_ Dạ, ba đi từ sáng, lúc anh hai đang ngủ.
_ Ờ… - nó quay qua nhỏ cười toe - … Đúng là người kon trai đi làm mấy tiêu rồi.
Cô bé từ nãy giờ im lặng nghe nó kể, đôi mắt đã chớm rưng rưng. Quay sang nó.
_ Vậy… Vậy... Đứa bé thất lạc ấy là….
_ Là anh hai thằng Trung chứ ai.
Nó
trả lời nghe tỉnh bơ, rồi nhe răng cười. Nhỏ đứng lặng yên nhìn nó… Vậy
là cuối cùng nó đã tìm thấy mái ấm rồi… Nhưng… Nhưng còn…..
_ Còn cái… cái….
Cô bé bỏ lửng câu hỏi nhưng nó hiểu ý ngay.
_
Bịnh tật chứ gì. Ngon lành, hơn tháng nay tui nằm ở bịnh viện thành
phố. Người ta lọc máu, tẩy rửa, rồi… gì gì đó nhiều món lắm… Tốn hơn mấy
trăm chai đó nghen. Thấy nhà tui giàu hem.
Nó cười toe nhìn nhỏ. Cô bé tròn mắt nhìn nó.
_ Vậy là… Vậy là bây giờ….
_ Vậy là bây giờ dám tui sống còn dai hơn cả nhỏ đó chứ.
Trời
đất… Mấy chuyện quan trọng vậy mà sao nó nói nghe tỉnh queo vậy nè…
Sống dai hả… Ừ… Nhỏ mong nó sống lâu thật lâu lên, lâu hơn cô bé cũng
được. Cho đến khi tóc nó còn trắng hơn cả Bác Hồ càng tốt….
Nhỏ
vui kinh khủng… Cô bé như muốn nhảy lên cười thật lớn… Thật lớn ngay tại
đây vậy… Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui 1 hồi sợ nó tưởng bị khùng nên lại
thôi…. Đành…“để dành” về nhà vậy…. Sáng hôm sau, tất cả đám nhok khắp
khu chợ đều bàng hoàng trước một hiện tượng mới… Đại ca đột ngột xuất
hiện trên chiếc xe hơi cáu cạnh, bước xuống 1 cái làm đám nhok… xém xỉu.
Coi
kìa… bộ vét láng cóong nhìn oai thiệt oai nghen, đôi giày đời mới bóng
loáng soi gương vô tư luôn, tóc tai chải như ca sĩ ấy. Đã vậy còn chơi
thêm cặp kính mát quá xá oách luôn…
Đám đàn em xúm xa xúm xít đứng vòng tròn dòm ngó, tấm tắc.
_ Đại ca, anh mới trúng số hả.
_ Hay mới trúng mánh phi vụ gì đó.
_ A… Em bít rồi, bữa giờ anh mất tích là do…. đi ăn cướp phải hông.
Nó hếch mặt.
_ Bậy mày. Tao mà đi ăn cướp hả. Chẳng qua lâu nay tao hem thik chơi sang thui nghen.
Cả lũ đàn em tròn mắt. Chaj`… Ai mà dè đại ca tụi nó ngon lành vậy mà lâu nay tụi nó hông biết chứ. Oai quá đi mất...
_ Đại ca, anh mua giùm em xấp vé số này đi.
_ Báo mới nè đại ca.
_ Đánh bóng đôi giày chút nữa nghen đại ca.
_ Làm cây kẹo kéo đi đại ca.
Cả lũ xúm vào kéo áo kéo quần dụ nó mua. Ngộp thở quá xá nó hét toáng cả lên.
_ Từ từ coi. Tụi bây um sùm zậy sao tao biết. Xê xê ra chút coi. Tắt thở tới nơi rồi nè.
Đẩy thằng bên này đi, kéo thằng bên kia ra, nó muốn bở hơi tai với cái lũ này luôn.
_ Nè… - nó châm điếu thuốc - ….Tao có cái này cho tụi bây nè. Im lặng tao nói cho nghe.
Cả
lũ im phăng phắc dỏng tai lên nghe thử đàn anh nói cái gì hay ho hông
đây. Chỉ thấy nó cười cười nói năng huyên thuyên 1 hồi rồi cả đám hò reo
ầm ỉ.
Mấy hôm sau. Cả khu chợ có hiện tượng lạ, đám nhok vé số,
đánh giày, bán báo, kẹo kéo, …,….. Cả thảy hông biết làm trò gì mà rủ
nhau biến đi đâu mất tiêu hết… Chỉ tội cho mấy ông già ngồi uống càfê
suốt cả buổi mà không có báo đọc, mấy cha nội quần tây giày da thì căng
mắt tìm cả ngày vẫn không có thằng nhok ti-co-lo nào xuất hiện, những
người mong đổi đời thì lùng sục khắp phố vẫn không thấy đứa nhok nào bán
vé số hết…. Tụi nó đi đâu hết rồi cà… Biểu tình tập thể hả… Hay là rủ
nhau đi tắm biển Vũng Tàu…. Chắc hò nhau du lịch nước ngoài quá…. Khỉ
thiệt… Chẳng biết sao nữa…
Vậy thì tụi nó đi đâu… Đi đâu hả, đi
làm chứ đâu…. Làm cái gì… Làm công nhân ch