
y xoay. Rồi tự nhiên nó la hoảng.
_ Ê nè, cái này hư rồi.
_ Đâu, hư sao - nhỏ quay qua ngay
_ Thì cái màn hình nó đen thui nè. Tui thấy của người ta có đèn xanh xanh đỏ đỏ đẹp lắm mờ.
Cô bé lắc đầu nhìn nó.
_ Mệt ghê, chán anh thiệt. Đã lắp sim bật nguồn đâu. Đưa đây…
Nhỏ giật lấy cái di động lắp lắp bấm bấm 1 hồi rồi đưa nó.
_ Rồi đó, anh lúa quá đi.
Nó nhe răng cười khì.
_ Hì… Ừ thì lúa. Nhỏ bày cho tui một chút đi.
Nói một chút chứ thật ra tới mười mấy chút lận, cô bé phải mất hơn tiếng đồng hồ nó mới biết xài sơ sơ.
_
Thôi… Anh về tự coi thêm đi - nhỏ phát chán khi thấy nó “chẳng biết
chút xíu gì về điện” hết - Bày anh chút nữa chắc em khùng lên luôn quá.
_ Ờ… ờ….
Nó
gật gù mà mắt vẫn không rời khỏi cái điện thoại, lần đầu tiên thành…
“người sành điệu” nó khoái lắm, cứ mò mò bấm tới bấm lui hoài.
Về tới nhà, vừa bước vào cửa thấy 3 thằng bạn đang ngồi uống càfê đánh cờ. Nó rút cái di động ra khoe ngay.
_ Ê tụi bây, tao mới có cái “alô không dây” nè.
Nói rồi nó cầm cái điện thoại bấm bấm mở nhạc ra vẻ sành điệu lắm.
_ Sao… Thấy ngon lành hem hả.
_ Xììì… Có khỉ gì đâu.
3 thằng liếc mắt dòm qua 1 cái rồi quay lại đánh cờ tip. Nó mất hứng.
_ Ê… Tụi mày hông muốn… rờ 1 miếng hả.
Phong trề môi.
_ Tụi tao thèm vào…
Phong vừa dứt lời là rút cái O2 ra bỏ lên bàn ngay, Hổ, Nguyên cũng móc ra 2 cái “không dây” thiệt xịn bỏ lên.
_ Ơ….
Nó
há mỏ nhìn tụi bạn. Mèng ơi… Tụi này “lên đời” hồi nào vậy cà. Mấy cái
của tụi nó còn… bự hơn của mình nữa, nhìn…wòanh tráng quá xá trời luôn.
Nó lé mắt dòm tụi bạn
_ Tụi mày… chôm ở đâu vậy.
_ Hàng còn bảo hành nghe kon - Nguyên hếch mặt - Hơn chục chai 1 cái đó.
Hổ cũng lên giọng.
_ Người “làm ăn lớn” là zậy đó. Ai như mấy thằng hai lúa mà bày đặt đi khoe.
Nó quê quê quá chừng.
_ Kệ tao mày.
Nói
rồi nó đi 1 mạch ra sau. 3 thằng khoái chí cười um cả lên, nó càng quê
tợn… Hứ… cái tụi này, chút chờ bọn nó ngủ xách mấy cái alô ra… bán chai
bao phứt cho bỏ ghét.
Tối đó nó hông thèm ra uống càfê với mấy
thằng bạn mà chui tọt vào giường ngủ sớm. Bưx mình quá, mai phải kiếm
tiền ra mua nguyên một bịch điện thoại về… chọi cho bọn nó u đầu cho
biết.
Đang nằm hậm hực thì chuông điện thoại reng, nó cầm lên
xem, “Ngủ chưa”… À, tin nhắn của nhỏ, để trả lời coi… Nghĩ thì nghĩ vậy
thui chứ hồi chiều nhỏ bày bấm cái gì giờ nó quên mất tiêu rồi, táy máy 1
hồi nó vẫn chẳng trả lời được khỉ khô gì hết. Bưx quá gọi luôn.
_ A nhô, nhỏ hả, chưa ngủ.
Bên kia tiếng cô bé trả lời.
_ Ờ, sao hem nhắn tin.
_ Bấm sao quên mất tiêu rồi.
_ Trời - cô bé tặc lưỡi - Sao anh dõm zậy. Để mai em bày lại cho.
_ Ờ, cũng được… Mà nhỏ đang làm gì á.
_ Chuẩn bị ngủ. Anh chưa ngủ hở.
_ Ừ, cũng sắp ngủ rồi… Mà nè….
_ Sao anh.
_ Mai đổi cho tui cái điện thoại xịn nhất nghen, trừ lương mấy tháng cũng được.
_ Sao vậy, cái kia bị gì hở.
_ Hem. Nhưng mà tụi thằng Nguyên có mấy cái bự bự nhìn ngon cơm lắm. Tụi nó chọc quê tui.
_ Hì, kệ đi. Giận chi cho mau già. Lớn rồi, chấp chi.
_ Nhưng mờ thằng Hổ nó lớn hơn chứ. Nó 1 mét 8 lận, cao hơn tui 1 khúc luôn.
_ Hì, anh kon nít quá đi. Thui mờ, ngủ đi mờ.
_ Nhưng…
Nhỏ đổi giọng ngọt hết sức.
_ Thui mờ, ngủ đi mòa.
Nó hơi nguôi nguôi.
_ Ừ thì ngủ. Nhỏ ngủ trước y.
_ Uhm. Anh cúp y.
_ Nhỏ cúp trước y.
_ Anh cúp trước.
_ Nhỏ.
_ Anh.
Cứ vậy, hai đứa cứ như… hai đứa khùng, dùng dằng hoài. Chẳng ai chịu cúp trước hết.
_ Thui nè - nhỏ bưx mình - Đếm 1 tới 3 cúp chung 1 lúc nghen.
_ Ừ, đếm đi.
_ 1…2…3.
_ Tút… tút…
Cô
bé còn cầm máy mà nó cúp rồi. Làm thiệt hả, bờm tè… nói zậy mà cúp
thiệt hả, tính tình gì thiệt thà quá zậy. Nhỏ bưx bưx cất máy đi ngủ
luôn.
Sáng ngày mai.
_ Nè, đi đổi điện thoại đi - nó nói khi vừa gặp nhỏ trước cổng.
Cô bé nhăn mặt nhìn nó.
_ Rồi, mệt anh ghê, biết xài gì đâu mà màu mè quá.
_ Kệ, lên xe đi tui chở đi.
Nhỏ lè lưỡi leo lên xe…. Thiệt tình, lớn rồi mà còn….
Dừng lại nơi cửa tiệm to nhất phố, lần này nó xăm xăm bước zô trước.
_ Lấy tui cái bự nhất đi ông chủ.
Nó nói khi đứng trước mặt ông chủ quán. Ông chủ ngơ ngác nhìn nó.
_ Cái bự hả. Cậu thích bự cỡ nào.
_ Cái bự nhất á.
Ông
chủ suy nghĩ 1 hồi rồi lấy cái…. điện thoại bàn đặt lên trên. Nhỏ mới
bước vào thấy vậy bụm miệng cuời khúc khích. Nó nhăn mặt.
_ Hem phải cái này. Cái “alô không dây” á.
_ À… ờ…. - Ông chủ gật gù - …Nhưng mà cậu thích hiệu gì.
_ Gì cũng được.