
n rợ quá đi.
1h chiều, nó lủi thủi về tới nhà nhỏ. Vừa thấy nó bước vào cửa là cô bé chạy ra ngay.
_ Anh làm gì mặt mũi dán băng tùm lum hết trơn vậy, còn bị mấy người kia rượt chạy quá trời nữa chứ.
Thả người cái phịch xuống ghế, nó tặc lưỡi.
_ Hông biết bữa nay ngày gì mà xui quá chừng. Mệt quá hà.
_ Nhưng mà sao vậy.
Cầm ly nước nhỏ vừa đưa, nó nốc cái ực cạn sạch.
_ Có biết gì đâu… Tự nhiên đi lòng vòng tham quan chơi, ai dè xui xẻo bị tụi nó hè nhau đòi… treo cổ, chặt đầu. May mà chạy kịp.
Nhỏ
lom lom nhìn nó… Hông dám tự nhiên đâu, đi chọc người ta thì có. Nhìn
mặt là biết số nhà rồi… Nghĩ vậy nhưng cô bé vẫn tội tội, suýt xoa nắn
nắn mấy chổ bầm trên mặt nó.
_ Ăn uống gì chưa.
_ Rồi - nó xoa bụng - mới làm tô mì gõ.
_ Zậy ngồi nghỉ chút đi rồi đưa em đi học.
_ Gì…. - nó há hốc miệng - Lên trường tip hả.
_ Ừ.
Cô
bé gật đầu cái rụp làm nó thấy…… đau răng quá. Mèng ơi, lên đó nữa hả
chaj`, xui xui bị chụp thì chắc… mắt nâu mà mỏ nước màu quá.
Nghĩ
tới nghĩ lui 1 hồi nó cũng chẳng kiếm được kế gì để trốn hết. Đành phải
“chơi liều” chở nhỏ lên trường luôn vậy. Sau khi cô bé vào lớp, nó nhìn
quanh quất xung quanh rồi len lén mò ra quán càfê ngoài trường. Nhưng
vừa tới cổng đã thấy có mấy thằng “cố nhân” đang đi vào…. Hoảng hồn, nó
kéo cái nón xuống che gần hết khuôn mặt rồi giả bộ đút tay vô túi huýt
sáo quay đầu đi vào trong lại.
Cái nón lưỡi trai lụp xụp che hết
mặt mũi làm nó cũng chẳng thấy đường xá chi hết, nhưng không dám đẩy
lên, cứ bước đại tới trước rồi đến đâu thì đến. Đi một hồi nó lạc vào
vườn trường, không còn nghe thấy tiếng người ồn ào nữa, nó đẩy cái nón
lên. Ờ… ở đây vắng vẻ vậy được đó, khỏi sợ gì hết, tiện thể làm 1 giấc
luôn là đúng bài. Đang lui cui tìm chổ nào mát mẻ thì…
_ A… Anh…
Nó giật mình quay đầu lại.
_ Ơ… Trang hả.
Đúng là Trang rồi, Trang đang cầm quyển vở ngồi dưới gốc cây tùng, vừa thấy nó nên vội đứng dậy chạy đến.
_ Anh đi đâu lâu nay vậy.
Nó cười cười.
_ Tui đi đây đó tùm lum hết.
_ Anh về khi nào vậy - Trang nhìn khắp lượt từ đầu đến chân nó
_ Mới về hà.
_ Anh khỏe hông. Ờ mà…. - Trang ngập ngừng - Mà… cái…cái…
Trang không nói hết câu, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào người. Nó hiểu ý, cười toe.
_ Bệnh chứ gì. Tui cũng hem biết sao nữa, lâu lâu thì choáng chút, nhưng mờ qua rồi thì cũng bình thường lại hà.
Trang im lặng nhìn nó. Ừ… chắc cũng không đến nỗi nào, nhìn có vẻ vẫn mạnh khỏe mà.
_ Mà sao anh lại vào đây. Mặt mũi anh sao vậy.
_ Ờ… ờ… Hồi sáng tui bị té, giờ buồn buồn nên đi dạo vòng vòng chút chơi á mà.
Vừa lúc đó thì chuông reng, Trang vội quay qua nó.
_ Em vào học đã, chút gặp anh sau nghe.
_ Ờ….
_ À… Mà anh cho em số điện thoại đi.
Nó nhăn răng cười.
_ Tui hem có điện thoại.
Trang
xịu mặt quay đầu hối hả chạy vào lớp. Nó ở lại phía sau quê quê nhìn
theo, dỏm quá, thời này rồi mờ hem có được cái điện thoại nữa… Mờ thui,
kệ, ngủ 1 giấc đã. Nằm lăn xuống bãi cỏ bên dưới gốc cây tùng già, nó
làm 1 giấc thật ngon.
Buổi chiều, nó giật mình nghe tiếng chuông
reng, lật đật bật người dậy chạy ra đón nhỏ. Cô bé cũng vừa ra đang đứng
nơi cổng trường chờ nó…
_ Quẹo qua đây đi - nhỏ nói khi nó lái xe ngang qua chợ
Ừ thì quẹo, nó là vệ sĩ mờ, thích thì chiều thui.
_ Dừng lại đi.
Nhỏ bước xuống xe, đi vào cửa hàng điện thoại di động to nhất phố.
_ Anh lựa đi.
_ Lựa gì - nó ngơ ngác
_ Sao thiếu iốt quá vậy. Thì vào đây lựa điện thoại chứ lựa gì nữa.
Nó ngơ ngác.
_ Mà lựa làm chi.
Nhỏ phát ngán nhìn nó.
_ Lựa cho anh chứ lựa làm chi. Chẳng lẽ em nói anh lựa cho em.
_ Ơ… - nó gãi gãi đầu - lựa cho tui hở.
_ Ừ. Nhanh đi.
Nó bối rối nhìn khắp xung quanh. Biết gì đâu chaj`, từ nhỏ tới giờ đâu có rành mấy cái thứ này đâu chứ.
_ Cái này đi - nó chỉ tay vào chiếc “đập đá” 300 ngàn bèo nhất.
_ Gì - nhỏ tròn mắt nhìn nó - cái này xài làm chi.
_ Ờ… - nó lại gãi đầu - … thì tui chỉ còn chừng này tiền thui.
Nhỏ lườm nó 1 cái thật dài.
_ Anh còn bi nhiu kệ anh chứ. Giờ em mua tặng anh mờ.
_ Sao chứ…… Thui nữa… - nó lắc đầu nguầy nguậy - …Tui hem lấy đâu.
_ Sao hem lấy - nhỏ chăm chăm nhìn nó
_ Thì hem lấy chứ sao. Kì lắm.
_ Kì gì hả.
_ Thì kì chứ sao.
_ Mệt ghê - giọng cô bé có vẻ bắt đầu giận - Thì coi như trừ vào lương cũng được.
_ Nhưng…..
_ Nhưng nhị gì. Lấy cái này đi.
Nhỏ
lấy cái noki N96 đưa cho nó. Nó ngập ngừng cầm lên xoay tới xoay lui
trên tay. Ừ thì coi như trừ lương cũng được, cầm đại cho rồi, mất công
giận thì mệt lắm.
Ra đến xe, nó lơ ngơ cầm điện thoại xoa