
ư ngồi xuống bên cạnh Andy, bình thản nói:
- Nhiều chuyện lắm…từ từ kể mới hết, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.
Andy thấy vậy, cũng không nói thêm nhiều, chỉ đứng lên đi vào rửa mặt thay bộ đồ bầu thoải mái rồi kéo tay Kiều Thư:
- Đi thôi, cùng nghỉ ngơi nào.
Hai người vào phòng ngủ của Kiều Thư cùng đặt lưng xuống giường, Andy nhìn lên trần nhà, khẽ chớp đôi lông mi dài mà nói:
- Lâu rồi mới có cảm giác như thế này, yên bình với nhau thật là tốt.
- …. Xin lỗi…do mình mà mọi chuyện mới thành ra như vậy.
- Qua rồi, nhắc lại làm gì. Mình còn phải cảm ơn cậu ấy chứ. Nếu năm đó,
kết hôn với Văn Quốc…thì mình đã bỏ qua Jacky, mà nếu bỏ qua anh ấy thì
cuộc đời này chắc là thiếu sót lắm.
- Nhưng nếu năm đó cậu đến với Văn quốc, thì cậu cũng vẫn sẽ hạnh phúc thôi. Khi ấy hai người thực sự rất yêu nhau.
- Tất cả mọi chuyện là duyên phận. Không đến với Văn Quốc là mình và anh
ấy nợ nhau đến đó thôi. Nhìn ra Jacky đó là đoạn mà mình phải đi tiếp.
Mình rất hài lòng với cuộc sống hiện tại… Còn cậu?
- Mình không biết nên hài lòng hay nên oán thán. Cuộc đời dường như trêu đùa mình hơi
nhiều.o_o. Nhưng cũng chẳng có biện pháp, đến thì phải đối diện vậy
thôi.
- Cậu biết vì sao mình khá quen thuộc nhà cậu không? Vì trong
khoảng thời gian cậu ở Nhật, mình có đến đây vài lần cùng Jacky, Minh
Tùng khi không ở viện đều đến đây…
- Mình quả thật không biết anh ấy lại trải qua giai đoạn như vậy…
- Khi vừa cấp cứu dậy, điều duy nhất anh ấy làm là sống chết đòi ra sân
bay, khiến mọi người hoảng hốt ngăn cản anh ấy, nhưng không có cách nào
giải quyết, Minh Hải và Jacky phải cùng dàn bác sĩ, y tá đưa anh ấy đến
sân bay bằng xe cứu thương. Ra tới nơi anh ấy cũng không tìm cậu, chỉ
nhìn xung quanh rồi ngồi ở đó hàng giờ, cho đến khi không chịu nổi nữa,
mọi người mới kéo anh ấy về.
Nghe Andy kể, nước mắt của Kiều Thư bỗng thi nhau rơi xuống. Trong đầu cô hiện lên hình anh tiều tụy của
Minh Tùng khi ấy mà bỗng đau lòng không thôi. Anh đã phải trải qua quãng thời gian ấy như thế nào chứ?
Kiều Thư lại nghe tiếng Andy nhỏ nhẹ tiếp tục:
- Khi thoát khỏi tay thần chết, anh ấy cũng không phải hồi phục ngay.
Chân của anh ấy quá yếu, hoàn toàn không thể tự đi lại hay hoạt động gì
được. Phải mất vài tháng ngồi xe lăn, sau đó mới bắt đầu tiến hành phục
hồi chức năng. Nói chung mình có nói cậu cũng không tưởng tượng nổi tình thế lúc đó đâu. Đôi khi cảm giác Minh Tùng sẽ từ bỏ nhưng những tin tức về cậu luôn khiến anh ấy cố gắng hơn. Cũng chẳng giấu gì cậu, nhìn anh
ấy cực khổ, mình cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần trên vai Jacky
rồi. Anh ấy không cho ai được phép tìm cậu, anh ấy cũng chỉ đứng thật xa nhìn về phía cậu và Trần Tú. Đôi khi mình không hiểu vì sao anh ấy có
thể chịu đựng được, nhưng Jacky nói cho mình biết. Minh Tùng muốn là
Minh Tùng của trước đây rồi mới xuất hiện trước mặt cậu. Minh Tùng không muốn cậu có bất cứ một suy nghĩ nào day dứt về anh ấy, vì anh ấy biết
rõ, không phải do cậu, nhưng nếu biết anh ấy đang trong tình trạng như
vậy, cậu chắc chắn sẽ tự trách bản thân. Haizzz…mình cũng chẳng biết nói như thế nào.
Kiều Thư khẽ động, quay lại ôm lấy Andy, vùi mặt vào
bờ vai cô mà khóc, nước mắt nặng trĩu không thể kìm lại được. Andy cũng
chỉ nhẹ nhàng xoa lưng Kiều Thư, như thể đây là động tác an ủi hữu hiệu
nhất áp dụng được lúc này…bởi vì mọi lời nói đều là vô nghĩa…tất cả chỉ
có thể im lặng mà thôi.
Hai người ngủ thiếp đi một hồi, tỉnh dậy vì
nghe tiếng chuông cửa, nhìn đồng hồ cũng đã 3h chiều, Kiều Thư ra mở cửa thì thấy cậu nhân viên của mình mang đĩa tới, nhận đĩa rồi cô vào xem
lại, thấy không có vẫn đề gì nữa, sân khấu ổn, hội trường ổn, các tiết
mục cũng hài hòa. Dặn dò cậu nhân viên chút rồi cũng để cho cậu ấy về.
Trước khi đi cậu nhân viên còn đưa cho Kiều Thư tấm thiệp mới:
-
Giám đốc Minh Hải gửi thiệp mời cho công ty chúng ta, anh ấy còn nói
Giám đốc phải tham gia và ủng hộ. Em cũng đã sắp xếp xong bộ phận giám
sát và bảo vệ. Chị cứ yên tâm.
Kiều Thư gật đầu nhận lấy tấm thiệp,
khi cậu nhân viên đi rồi mới đóng cửa lại. Cô thở dài một hơi rồi đi rửa mặt…hôm nay phải có biện pháp nào đó với đôi mắt sưng húp này, chứ
không thì làm sao dám gặp ai chứ.
Thấy Kiều Thư đang soi gương nhìn
vào đôi mắt mình mà thở dài, Kiều Thư khẽ cười mở tủ lạnh, thấy có quả
dưa chuột, liền lấy ra cắt thành vài lát mỏng, rồi kéo Kiều Thư lại ghế
salong, vừa làm vừa nói:
- Yên tâm, không cần lo lắng để mình giúp cậu, đảm bảo mắt cậu lại hai mí như thường.
Trong lúc Kiều Thư còn chưa hiểu gì, Andy đã đặt hai lát dưa chuột lạnh buốt
lên mắt Kiều Thư khiến cô đang nằm cũng phải kêu lên và muốn bật dậy.
Nhưng Andy nhanh tay giữ lại, rồi chỉ khoảng 1 phút sau Kiều Thư bỗng
cảm thấy mắt mình thoải mái, dễ chịu, và đỡ nhức hơn hẳn. Cô cười cười
mà nói:
- Tưởng cậu lấy chồng được cười nhiều, chứ hóa ra cũng khóc lắm