
n không biết nên bỏ cô đi hay không, nhưng tình mẫu tử khiến bà
không thể làm chuyện ấy. Và rồi ông Thái Hòa ngày càng coi thường bà,
luôn nhìn bà bằng ánh mắt căm thù dè bỉu, luôn dùng những lời lữ mỉa mai đay nghiến bà…cho đến khi bà quyết tâm đề nghị ly hôn, thì ông Thái Hòa lại nổi điên lên, cho rằng bà lừa dối ông, sinh ra Thái Khang, bây giờ
tìm được tình yêu rồi thì định một nhà ba người cùng nhau sinh sống vui
vể, ông nói sẽ giam cầm bà cả đời, không khi nào cho bà toại nguyện, con của bà chỉ được phép gọi ông là bố, không được phép gọi ai là bố nữa…
Và từ đó, hai người cùng dằn vặt nhau mà sống, chỉ vì một đứa bé tên
Kiều Thư mà họ dằn vặt nhau bao nhiêu năm trời… Kiều Thư ôm lấy chiếc
gối khóc nức nở…giá như cô đừng sinh ra trên đời này, thì dù có không
yêu nhưng ông Thái Hòa cũng không thể coi thường cũng không thể khinh bỉ bà Thu Nga…phải hay không????
Lau vội đôi mắt đầy nước, để nhìn
tiếp vào những dòng chữ đã nhuốm màu thời gian…. Kiều Thư, hôm nay là
sinh nhật 15 tuổi của con, mẹ muốn chúc mừng con thật nhiều, muốn yêu
thương con thật nhiều…chỉ có điều…con mạnh mẽ quá, mẹ thật mong có thể
mạnh mẽ như con, bé cưng ạ. Thật xin lỗi vì bố không về chúc mừng
con…Thêm tuổi mới mẹ chúc bé cưng của mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ, và
thành công nhé. Mẹ yêu con!. Nước mắt chảy dài, Kiều Thư nhớ lại sinh
nhật lần thứ 15 của mình, cô nhớ chưa một sinh nhật nào bố cô có mặt
chúc mừng cô. Hôm đó Kiều Thư dứt khoát, nếu bố không về, cô sẽ không tổ chức sinh nhật ở nhà. Và khi đó ông Thái Hòa đi công tác tận trời tây,
một cú điện thoại cũng không có, Kiều Thư không nói năng gì, hẹn bạn đi
ra ngoài tổ chức sinh nhật, đến tận 2h đêm mới về nhà, cũng không nói
năng gì với ai, chỉ im lặng đi về phòng, đến sáng hôm sau thì mọi việc
vẫn bình thường diễn ra như mọi ngày. Bây giờ cô mới hiểu, mẹ đau khổ
nhường nào, và vì sao người cô gọi là bố luôn xa lánh cô.
Kiều Thư,
con đã lớn rồi, ra ở riêng rồi, sinh nhật 20 tuổi, mẹ muốn con thành một thiếu nữ thật xinh đẹp, lộng lẫy như một cô công chúa thực thụ có được
không. Chiếc váy này rất phù hợp với con nhé! Chúc con sinh nhât vui vẻ
Kiều Thư của mẹ…mẹ thật không muốn phải xa con, thời gian mẹ con mình bên
nhau thật ít quá, giá như mẹ còn nhiều thời gian hơn để bên cạnh con
nhỉ. Kiều Thư, mẹ muốn con luôn vui vẻ, dù không có mẹ bên cạnh… Xin lỗi con, vì mẹ còn giấu con quá nhiều việc. Mẹ sắp ra đi rồi, thật muốn cho con biết tất cả. Nhưng không biết bắt đầu như thế nào, phải bắt đầu từ
đâu…mẹ phải làm sao đây?
Kiều Thư vuốt ve những dòng chữ của bà Thu Nga, cô khẽ thì thầm:
- Mẹ…thật ngốc, sao lại tự dằn vặt mình như vậy, là do con không ngoan,
đâu phải do mẹ không tốt, mẹ yên tâm…con sống tốt, sống vui vẻ, luôn yêu thương mẹ, không trách mẹ…con trưởng thành rồi mà. Mẹ thật mất nhiều
công sức với con, bảo con làm sao phụ lại tấm lòng ấy???
Kiều Thư
nhắm chặt mắt lại, ép cho những giọt nước mắt đau khổ trôi ra hết, khóc
cho mẹ, khóc cho cô, chỉ một lần này…khóc thật thoải mái cho cuộc đời
bất công, bắt mẹ cô khổ cực như vậy biết bao nhiêu năm.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Kiều Thư nhẹ lau đi khuôn mặt mình rồi đứng lên…mở cửa… Cô giật mình khi thấy người trước mắt:
- Kiều Như????
- Phải, là mình, cậu không mời mình vào nhà hả?
- À…cậu vào đi.
Vừa đi vào Kiều Như vừa cười tươi vừa nói:
- Hay cậu cứ gọi mình là Andy cũng được, mấy năm qua cũng quen dần với tên này rồi.
Kiều Thư cười gượng gật đầu:
- Cậu…có em bé hả?
Vừa nhìn vào bụng Andy đã nhô lên Kiều Thư vừa hỏi, cũng ngạc nhiên nhìn
vào khuôn mặt phúng phính trắng hồng của Andy, khiến Andy càng buồn cười hơn, Andy nói:
- Uhm…khi cậu đang vi vu ở Nhật, mình đã kết hôn rồi, với Jacky, cũng có bầu được mấy tháng, không nghén, nên ăn uống tốt lắm.
Kiều Thư hơi cúi đầu, Andy lại vỗ nhẹ vào vai cô nói:
- Minh muốn ở nhờ mấy hôm, có được không?
Kiều Thư tròn mắt nhìn Andy vứt túi du lịch xuống ghế salong, rất thoải mái mà ngồi xuống, Andy nói:
- Minh cãi nhau với chồng, tức khí bỏ ra ngoài mấy hôm cho biết mặt… Cho từ Pháp về đây tìm mình, để lần sau chừa luôn đi.
- Cậu đi một mình, từ Pháp về đây?
- Ừ. Không sao mà, em bé khỏe lắm, không lo.
- Cậu về nhà chưa?
- Về gì mà về, mẹ mình mà thấy mình vác bụng bay về đây một mình…chắc không tha cho mình nổi đâu.
Kiều Thư bỗng bật cười hỏi:
- Cậu nổi loạn như thế này từ bao giờ vậy?
Andy cười rất hồn nhiên mà trả lời:
- Có lẽ là từ khi lấy chồng, được chiều quá đâm ra quen…. Nhưng sao mặt cậu lại thế kia? Mắt mũi kiểu gì mà sưng húp lên thế hả?
Andy nhanh chóng thay đổi sắc mặt thăm dò Kiều Thư. Kiều Thư cười nhẹ,
mang theo chút yếu ớt nhìn Andy, cô không nghĩ tới có lúc hai người lại
ngồi lại với nhau, như những người bạn thân thật sự, chỉ cần lướt qua là có thể biết đối phương vui hay buồn. Kiều Th